BA CÂU CHUYỆN Ý NGHĨA CUỐI NĂM

Câu chuyện 1: THỜI GIAN
Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây:
  • Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.
  • Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.
  • Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD

Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại.
Bài học: Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ “Giết – thời – gian”. Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.


Câu chuyện 2: MUỐN THÀNH CÔNG, HÃY BIẾN ĐIỀU ĐÓ TRỞ THÀNH LỰA CHỌN DUY NHẤT

Năm 210 trước Công Nguyên, tướng nước Sở là Hạng Võ đưa quân vượt sông Dương Tử để đánh đại quân Tần. Khi đêm xuống, quân Hạng Võ đóng trại nghỉ trên bờ sông. Khi thức dậy, họ hoảng hốt khi thấy thuyền của mình đều bốc cháy. Họ ráo riết truy lùng thủ phạm đã đốt thuyền, nhưng sau đó họ phát hiện ra chính Hạng Võ đã đốt toàn bộ thuyền bè và ông còn ra lệnh đập vỡ hết nồi niêu.
Hạng Võ giải thích với binh lính rằng khi không có nồi niêu, không có thuyền bè, họ sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu tới cùng để giành chiến thắng hoặc bỏ mạng. Việc làm trên tạo ra một hiệu ứng tinh thần to lớn đối với binh lính của ông: họ giương cao giáo mác, cung tên, tấn công kịch liệt vào kẻ thù, giành chiến thắng năm trận liên tiếp và tiêu diệt gọn đại quân nhà Tần.

Bài học: Khi bạn đủ dũng cảm để đi đến trạng thái không còn đường lùi, bạn sẽ đủ dũng khí để thành công.
Câu chuyện thứ 3: CHỈ CÓ NGƯỜI NÀO DÁM ƯỚC MƠ MỚI CÓ THỂ BIẾN ƯỚC MƠ THÀNH HIỆN THỰC
Có một chàng trai năm 21 tuổi làm ăn thất bại, năm 22 tuổi tranh chức nghị viện thất bại, năm 24 tuổi việc làm ăn thất bại, năm 26 tuổi, người yêu qua đời, năm 27 tuổi, từng cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống. Năm 34 tuổi, cạnh tranh chức nghị viên lại thất bại, năm 36 tuổi, vẫn là cạnh tranh chức nghị viện thất bại, năm 45 tuổi vẫn thất bại, năm 47 tuổi ứng tuyển phó tổng thống không trúng cử, năm 49 tuổi, lại không trúng cử, năm 52 tuổi, trúng cử chức vị tổng thống Mỹ nhiệm kỳ 16.
Người đàn ông này chính là Lincoln, bởi vì ông ta tin tưởng vững chắc rằng chỉ là Thượng Đế đang lùi lại chứ không phải là cự tuyệt lời thỉnh cầu của ông. Cho nên, ông luôn luôn nỗ lực kiên trì hết mình và cuối cùng ông đã thành công.
Bài học: Có thể cho phép một người thất bại nhiều lần, thậm chí thất bại nhiều lần ở cùng một việc, nhưng không cho phép vì nhiều lần thất bại ở cùng một việc mà từ bỏ việc đó. Vì vậy, chỉ có người kiên trì với ước mơ của mình mới có cơ hội biến nó thành hiện thực.
Nguồn: http://www.gocnhinalan.com/bai-cua-khach/ba-cau-chuyen-y-nghia-cuoi-nam.html

ĐỔI KHOAI TÂY LẤY VÀNG

Ở một miền quê nọ, đã nhiều tháng qua không có hạt mưa nào rơi xuống, hạn hán kéo dài khiến tất cả người dân trong vùng phải di tản. Lão Vương cũng có mặt trong hàng người di cư đó, lúc ấy tài sản duy nhất mà lão mang theo chỉ là một bao tải khoai tây.

Trên đường, lão Vương gặp hai cha con nhà nọ, nhìn bộ dạng họ có thể đoán rằng cả hai đang rất đói. Người cha cũng mang theo một bao tải có vẻ rất nặng trên lưng. Nhìn thấy lão Vương, ông ta đã xin lão rủ lòng thương cho con trai mình một củ khoai tây, nhưng lão Vương từ chối.



Người cha bèn thương lượng: “Vậy ngài có thể bán tải khoai tây của ngài cho tôi không? Tôi có rất nhiều tiền, vàng bạc đều đủ cả”. Nói rồi, ông ta mở bao tải ra, trong đó có cơ man nào là các đồng tiền vàng và bạc.

Từ nhỏ lão Vương đã sống trong nghèo túng, thế nên chưa bao giờ lão được nhìn thấy nhiều vàng đến thế. Vì thế lão Vương đã đồng ý mà không cần đắn đo suy nghĩ. Người cha đổi tải vàng lấy tải khoai tây, nhưng vì sợ lão Vương đổi ý, ông vội vàng dắt con trai cao chạy xa bay.

Lão Vương sung sướng với số tiền vàng trong tay, vì chỉ trong nháy mắt lão đã trở thành người giàu có. Nhưng hỡi ôi, lão không thể kiếm được gì để ăn, ngay cả cỏ cây ven đường cũng chết héo dưới nắng hạn, đến lúc này lão Vương mới thấy ân hận vì sai lầm của mình. Cuối cùng, lão Vương đói lả mà qua đời.

Sau khi chết, lão Vương xuống địa ngục gặp Diêm Vương. Ngài nói:

– Ta đã cho ngươi một cơ hội sống – một tải khoai tây đủ để ngươi nuôi sống bản thân tới khi đến miền đất hứa – thế mà ngươi lại vì lòng tham mà không biết giữ mình.

– Tôi quá nghèo nên mới mờ mắt trước số tiền vàng đó – Lão Vương buồn bã nói.

– Thực ra ngươi chỉ cần bán một nửa số khoai tây là được rồi.

Diêm Vương ngập ngừng rồi nói tiếp:

– Trong kiếp sống kế tiếp, lão có thể chọn một trong hai điều sau: Hoặc là được rất nhiều người phục vụ, hoặc là lão đi phục vụ mọi người. Vậy lão chọn gì?

Không cần cân nhắc, lão Vương chọn điều đầu tiên.

30 năm sau, lão Vương lại xuống âm tào địa phủ, và lần này lão than rằng đã bị Diêm Vương ‘lừa bịp’.

– Cớ sao ngươi lại cho rằng ta đã bịp ngươi? – Diêm Vương hỏi.

– Ngài hứa rằng tôi sẽ được mọi người phục vụ, vậy mà lại biến tôi thành kẻ ăn xin ròng rã suốt 30 năm!

Diêm Vương nghiêm nghị nói:

– Đúng vậy, đó là bởi lão quá tham lam muốn mọi người phải phục vụ mình. Thôi được rồi, ta sẽ cho lão thêm một cơ hội trong kiếp sống tiếp theo. Lần này, lão muốn được canh giữ một vùng đất rộng lớn, hay muốn được canh giữ một núi vàng?

Lão Vương suy nghĩ một hồi rồi quyết định chọn núi vàng. Diêm Vương chỉ thở dài nhìn theo lão Vương tiến vào kiếp sống mới, cuối cùng ngài lẩm bẩm:

– Thật tội nghiệp, ông ta nghèo vì chính lòng tham vô đáy của mình. Nếu chọn canh giữ vùng đất, ông ta sẽ được làm quan huyện. Nhưng tiếc là ông ta lại chọn núi vàng, vì thế sẽ chỉ là con chuột sa chĩnh gạo mà thôi. Ngay cả khi ấy, ông ta cũng không thể ăn hết cho được!

Quả thật, chúng ta không thể thay đổi số phận, nhưng lại có thể kiểm soát trái tim mình. Vì vậy hãy giữ tâm thuần khiết, bởi phúc đức đều từ tâm của bạn mà sinh ra.

NHỮNG BỨC ẢNH CÓ THỂ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI BẠN


Người giơ tay về phía bạn chưa chắc họ đã thực lòng muốn cứu bạn.


Đôi khi cuộc sống có nhẹ nhàng thoải mái hay không là cách bạn lựa chọn con đường đi như thế nào.

Thành công đôi khi đánh đổi bởi giây phút chán nản trong hành trình , Nếu bạn muốn bỏ cuộc ngay bây giờ thì hãy nhớ lại những lý do khiến bạn bắt đầu cuộc hành trình ấy, người thành công là người kiên trì theo đuổi mục tiêu đến cùng


Không cần bảo thủ quy tắc, dám sáng tạo làm những điều mới mẻ để vượt xa hơn đối thủ.


Không quan trọng bạn đi nhanh hay chậm điều quan trọng là đi đúng hướng, phương hướng không đúng thì càng cố gắng bao nhiêu càng gian nan bây nhiêu.


Nắm trong tay nhiều tài nguyên đến đâu không quan trọng. điều quan trọng là cách bạn sử dụng tài nguyên như thế nào, Nếu bạn không biết cách sử dụng chúng thì vĩnh viễn không bao giờ là đủ.


Thay đổi góc nhìn thay đổi suy nghĩ , Không có đúng cũng không có sai mà chỉ là cách nhìn khác nhau của bạn về sự vật hiện tượng mà thôi. Hãy luôn đặt mình vào vị trí của người khác để có cái nhìn toàn diện.


Có một ngày, bạn cảm thấy cuộc sống thật gian nan, nhưng như vậy thì thành quả gặt hái có thể sẽ rất to lớn.


Nếu bạn không tự xây dựng ước mơ cho mình thì người khác sẽ thuê bạn xây dựng ước mơ của họ” không ai đánh thuế ước mơ vậy tại sao bạn không giám ước mơ


Một trong những lý do hàng đầu mà hầu hết khiến mọi người không đạt được thứ họ muốn là vì họ không biết họ đang mong muốn điều gì. Sự rõ ràng là sức mạnh


Ai cũng nghĩ là mình đúng mà thật ra không có ai đúng ai sai cả , chỉ là ta không chịu đứng vào vị trí của người kia để mà hiểu.


Đừng làm việc CHĂM CHỈ. Hãy làm việc KHÔN NGOAN. Đừng làm việc KHÔN NGOAN. Hãy làm cho ĐÚNG.” Khi bạn có quá nhiều giải pháp, thì hãy sáng suốt chọn ra MỘT PHƯƠNG ÁN phù hợp nhất đối với mình để thực hiện.


Những gì bạn nhận được khi hoàn thành mục tiêu không quan trọng bằng bạn trở nên như thế nào sau khi đạt được mục tiêu đó.

TOÀN VĂN BÀI PHÁT BIỂU CHIA TAY CỦA OBAMA

Toàn văn phát biểu chia tay của Obama
Tổng thống Obama nhấn mạnh sự tin tưởng vào thế hệ mới và sự cần thiết phải đón nhận những thay đổi để đưa nước Mỹ tiến lên trong diễn văn tạm biệt.
Obama lau nước mắt khi cảm ơn vợ trong bài phát biểu chia tay



Tổng thống Obama rơi lệ khi cảm ơn vợ.
Tổng thống Barack Obama phát biểu chia tay Nhà Trắng tại thành phố quê nhà Chicago vào tối ngày 10/1, tức sáng ngày 11/1 giờ Hà Nội. Dưới đây là nội dung bài phát biểu của ông:

"Xin chào Chicago

Thật vui khi trở về nhà. Cảm ơn tất cả mọi người.

Michelle và tôi cảm thấy rất xúc động vì những lời chúc mà các bạn đã gửi tới chúng tôi trong hai tuần qua. Nhưng tối nay, đến lượt tôi nói lời cảm ơn. Dù chúng ta đã từng nhìn hòa thuận hay không hề đồng tình với nhau, những cuộc trao đổi giữa tôi với các bạn - người dân nước Mỹ, trong các phòng khách, nông trại, nhà máy, các bữa tiệc hay những tiền đồn quân sự xa xôi, đã giúp tôi trung thực, giúp tôi có nguồn cảm hứng và tiếp tục công việc. Mỗi ngày tôi đều học được từ các bạn.

Các bạn đã giúp tôi trở thành tổng thống tốt hơn, một người đàn ông tốt hơn.

Tôi lần đầu tiên đến Chicago khi mới ngoài 20 tuổi, đang cố tìm hiểu xem mình là ai, vẫn đang tìm kiếm mục đích của đời mình. Tôi bắt đầu làm việc trong một nhóm nhà thờ, gần một nhà máy thép đã đóng cửa ở gần đây. Trên những con phố đó, tôi đã chứng kiến sức mạnh của lòng tin, cùng phẩm chất thầm lặng của những người lao động khi đối mặt với khó khăn, mất mát.

Đây chính là nơi tôi học được rằng thay đổi chỉ có thể diễn ra khi những người bình thường được tham gia, cùng nhau đòi hỏi điều đó. Sau 8 năm làm tổng thống của các bạn, tôi vẫn tin tưởng vào điều đó.

Đó không chỉ là niềm tin của tôi, đó là nhịp đập của lý tưởng Mỹ chúng ta, trải nghiệm của chúng ta về chế độ tự quản.

Đó là niềm tin rằng chúng ta đều sinh ra bình đẳng, tạo hóa ban cho chúng ta quyền bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.

Cần phải thừa nhận rằng những quyền đó dù là hiển nhiên nhưng không thể tự nhiên mà có. Chúng ta - người dân, thông qua công cụ của nền dân chủ, có thể tạo nên một thể thống nhất hoàn hảo hơn.

Đó là món quà lớn mà những người lập quốc đã trao cho chúng ta. Quyền tự do theo đuổi những giấc mơ của bản thân bằng mồ hôi, lao động và trí óc, cùng nghĩa vụ phải phấn đấu cùng nhau, nhằm đạt được những điều tốt đẹp hơn.

Trong 240 năm, lời kêu gọi của đất nước với người dân đã mang lại công việc và mục đích cho mỗi thế hệ mới. Đó là điều khiến những người yêu nước chọn nền cộng hòa chứ không phải sự chuyên chế, khiến những người tiên phong đi về phía Tây, những người nô lệ lên những đường sắt tạm bợ để đến với tự do. Đó là những điều khiến người nhập cư và tị nạn vượt đại dương và sông Rio Grande. Đó là điều thúc đẩy phụ nữ yêu cầu quyền bầu cử, thôi thúc người lao động làm việc và những người lính Mỹ sẵn sàng hiến dâng cuộc sống tại bãi biển Omaha, Iwo Jima, Iraq và Afghanistan và lý do đàn ông và phụ nữ từ Selma đến Stonewall cũng sẵn sàng làm vậy.

Vì vậy, đó là những gì chúng tôi ám chỉ khi nói rằng nước Mỹ rất đặc biệt. Không phải là đất nước này hoàn mỹ ngay từ đầu mà chúng ta đã thể hiện được năng lực thay đổi và làm cho cuộc sống tốt hơn . Đúng, sự tiến bộ của chúng ta đã không đồng đều. Công việc của nền dân chủ luôn khó khăn và gây tranh cãi, đôi khi còn đẫm máu. Cứ bước hai bước về phía trước, chúng ta lại có cảm giác có một bước lùi. Nhưng lịch sử dài của Mỹ đã được xác định bởi nỗ lực tiến về phía trước, được xác định bởi sự tiếp nối tín điều lập quốc là nước Mỹ mở rộng vòng tay với tất cả mọi người chứ không chỉ là một số.

Nếu tôi đã nói với bạn cách đây 8 năm rằng nước Mỹ sẽ đảo ngược cuộc suy thoái lớn, khởi động lại ngành công nghiệp ôtô và mở ra nhiều việc làm nhất trong lịch sử. Nếu tôi đã nói với các bạn rằng chúng ta sẽ mở ra một chương mới với người dân Cuba, chấm dứt chương trình vũ khí hạt nhân của Iran mà không phải nổ một phát súng nào và tiêu diệt kẻ chủ mưu vụ 11/9. Nếu tôi nói với các bạn rằng chúng ta sẽ thắng trong cuộc đấu tranh giành quyền bình đẳng trong kết hôn và đảm bảo quyền được chăm sóc y tế cho thêm 20 triệu đồng bào.

Nếu tôi nói với các bạn rằng, các bạn có thể nghĩ tầm nhìn của chúng ta hơi cao. Nhưng đó là những gì chúng ta đã làm, các bạn đã làm. Các bạn chính là sự thay đổi. Các bạn đáp lại niềm hy vọng của người dân, và chính nhờ các bạn cùng gần như tất cả những biện pháp đó, nước Mỹ là đã trở nên hùng mạnh hơn trước đây, khi chúng ta khởi đầu.

Trong 10 ngày nữa, thế giới sẽ chứng kiến một bước ngoặt trong nền dân chủ của chúng ta. Việc chuyển giao quyền lực một cách hòa bình sẽ diễn ra giữa một tổng thống dân bầu cho người kế nhiệm. Tôi cam kết với Tổng thống đắc cử Trump rằng chính quyền của tôi sẽ đảm bảo quá trình chuyển giao thuận lợi nhất có thể, giống như những gì Tổng thống Bush đã từng làm cho tôi.

Bởi vì tất cả chúng ta đều có trách nhiệm đảm bảo cho chính phủ có thể đối phó được với những thách thức mà chúng ta vẫn đang đối mặt. Chúng ta có những thứ cần thiết để làm như vậy. Chúng ta có mọi thứ để đáp lại những thách thức đó.

Rốt cuộc, chúng ta vẫn là quốc gia giàu có nhất, hùng mạnh nhất, được tôn trọng nhất trên thế giới. Sức trẻ, động lực, sự cởi mở và đa dạng, khả năng chấp nhận mạo hiểm và tái tạo vô tận của chúng ta đồng nghĩa với việc tương lai sẽ thuộc về chúng ta. Nhưng ý chí đó chỉ có thể trở thành hiện thực khi nền dân chủ của chúng ta hoạt động, nếu nền chính trị của chúng ta phản ánh tốt hơn nguyện vọng của nhân dân.

Chỉ khi tất cả chúng ta, bất kể đảng phái hay lợi ích, cùng góp tay vào mục tiêu chung, chính là thứ mà chúng ta đang rất cần đến. Đó chính là điều mà tôi muốn tập trung đề cập tối nay. Tình trạng nền dân chủ của chúng ta.

Dân chủ không có nghĩa là tất cả đều có ý kiến như nhau. Những người lập quốc của chúng ta cũng đã tranh luận, cãi nhau, nhưng cuối cùng họ đã thỏa hiệp, họ kỳ vọng chúng ta cũng làm như vậy. Nhưng họ biết rằng nền dân chủ cần đến nền tảng cơ bản của sự đoàn kết, với niềm tin rằng dù có những khác biệt, tất cả chúng ta đều cùng chung một đất nước. Dù trỗi dậy hay đi xuống, chúng ta luôn đồng hành cùng nhau.

Có những thời khắc trong lịch sử, sự đoàn kết đó đã bị đe dọa. Thời kỳ đầu của thế kỷ này là một trong những thời khắc như vậy. Một thế giới suy thoái, sự bất bình đẳng gia tăng, thay đổi nhân khẩu học và sự trỗi dậy của chủ nghĩa khủng bố. Những thế lực đó không chỉ thử thách an ninh, thịnh vượng của chúng ta, mà còn thách thức nền dân chủ.

Cách chúng ta đối phó với những thách thức của nền dân chủ sẽ quyết định khả năng giáo dục con em, tạo ra công ăn việc làm, và bảo vệ đất nước. Nói cách khác, nó sẽ quyết định tương lai của chúng ta.

Nền dân chủ của chúng ta sẽ không hoạt động nếu không có niềm tin rằng mọi người đều có cơ hội về kinh tế. Tin tốt là kinh tế chúng ta đang tăng trưởng trở lại, lương, thu nhập, giá trị nhà đất và tiền hưu trí cũng tăng, trong khi đói nghèo đang giảm bớt.

Người giàu đang phải trả một khoản thuế công bằng. Thị trường chứng khoán đang phá vỡ các kỷ lục. Tỷ lệ thất nghiệp ở gần mức thấp nhất trong 10 năm. Tỷ lệ người không có bảo hiểm chưa bao giờ thấp hơn thế.

Chi phí y tế đang tăng với tốc độ chậm nhất trong 50 năm. Nếu ai có thể vạch ra kế hoạch tốt hơn so những cải tiến chúng tôi đã làm được với hệ thống y tế - đáp ứng được nhiều người với chi phí ít hơn - thì tôi sẽ công khai ủng hộ nó.

Bởi vì sau tất cả, đó là lý do chúng tôi phục vụ đất nước, không phải để ghi điểm hay được kể công, mà là để cho cuộc sống của người dân tốt hơn. Nhưng với tất cả các tiến bộ thực sự mà chúng tôi đã làm được, chúng tôi biết như thế là chưa đủ. Nền kinh tế không thể hiệu quả và phát triển nhanh khi sự giàu có của một vài người lại gây ảnh hưởng đến tầng lớp trung lưu và nấc thang cho những người muốn được vào tầng lớp trung lưu.

Đó là lý luận về mặt kinh tế, nhưng sự bất bình đẳng rõ rệt cũng làm xói mòn tư tưởng dân chủ. Trong khi nhóm 1% tích lũy được lượng của cải và thu nhập lớn thì rất nhiều gia đình, các khu vực nghèo khó, cộng đồng thiểu số và vùng nông thôn bị bỏ lại phía sau.

Những công nhân nhà máy, bồi bàn hay nhân viên y tế bị sa thải gặp quá nhiều khó khăn để xoay xở cuộc sống tin rằng cuộc chơi chống lại phía họ, rằng chính phủ chỉ phục vụ cho lợi ích của những người quyền lực và điều đó càng làm tăng thêm sự hoài nghi và phân cực chính trị.

Không có cách nhanh chóng để sửa chữa xu hướng đã kéo dài này. Tôi đồng ý rằng thương mại của chúng ta nên công bằng chứ không chỉ tự do. Nhưng làn sóng tiếp theo của sự phân rã kinh tế sẽ không đến từ nước ngoài, nó sẽ đến từ tốc độ tự động hóa không ngừng khiến rất nhiều công việc của tầng lớp trung lưu trở nên lỗi thời.

Vì vậy, chúng ta phải có một sự sắp xếp xã hội mới để đảm bảo tất cả trẻ em đều nhận được sự giáo dục chúng cần, để cho người lao động đấu tranh yêu cầu thu nhập cao hơn, để củng cố lưới an toàn xã hội, để phản ánh cách chúng ta sống và tiến hành nhiều cải cách thuế hơn, nhằm khiến các công ty và cá nhân hưởng lợi nhiều nhất từ ​​nền kinh tế mới này không trốn tránh được nghĩa vụ của họ với đất nước đã giúp họ làm nên thành công.

Chúng ta có thể tranh luận về cách để đạt được những mục tiêu đó tốt nhất.

Nhưng chúng ta không thể tự mãn về những mục tiêu đó, bởi nếu chúng ta không tạo cơ hội cho tất cả mọi người, sự bất mãn và chia rẽ cản trở tiến bộ sẽ chỉ càng sâu sắc hơn trong những năm tới.

Nền dân chủ của chúng ta còn phải đối mặt với mối đe dọa thứ hai, mối đe dọa có từ ngày đầu lập quốc. Sau khi tôi đắc cử, đã có nhiều tranh luận về một nước Mỹ không còn nạn phân biệt chủng tộc. Viễn cảnh đó, dù rất được kỳ vọng, đã không trở thành hiện thực.

Chủng tộc vẫn là một thế lực gây chia rẽ trong xã hội chúng ta. Tôi đã sống đủ lâu để biết rằng quan hệ giữa các sắc tộc hiện nay đã tốt hơn rất nhiều so với 10 hay 20 năm trước, dù ai nói gì đi chăng nữa.

Bạn có thể thấy điều đó qua các con số thống kê, qua thái độ của thanh niên Mỹ thuộc các trường phái chính trị. Nhưng chúng ta vẫn chưa đạt được mục tiêu mong muốn.

Tất cả chúng ta phải nỗ lực hơn nữa. Nếu tất cả vấn đề kinh tế đều được quy về như cuộc đấu tranh giữa tầng lớp trung lưu da trắng lao động miệt mài và cộng đồng thiểu số không xứng đáng thì người lao động thuộc mọi sắc tộc sẽ phải giành nhau từng miếng ăn, trong khi giới nhà giàu rút sâu thêm vào những ốc đảo của họ.

Nếu chúng ta không muốn đầu tư vào con cái của người tị nạn chỉ vì họ không giống chúng ta, chúng ta sẽ tước bỏ sự thịnh vượng của chính con em mình, bởi những đứa trẻ da màu kia sẽ gánh vác một phần ngày càng lớn trong lực lượng nhân công của Mỹ.

Chúng ta đã cho thấy nền dân chủ của mình không phải là trò chơi “người thắng hưởng tất”. Năm ngoái, mức thu nhập tăng lên với mọi chủng tộc, mọi lứa tuổi, giới tính. Thế nên nếu chúng ta nghiêm túc về vấn đề chủng tộc, chúng ta phải củng cố những điều luật chống lại nạn phân biệt chủng tộc trong tuyển dụng lao động, trong cung cấp chỗ ở, giáo dục và trong hệ thống tư pháp.

Đó là điều Hiến pháp và những lý tưởng cao nhất của chúng ta đòi hỏi.

Nhưng chỉ luật pháp thôi là chưa đủ. Trái tim cũng phải đổi thay. Chúng không thể thay đổi chỉ trong một đêm. Thái độ xã hội thường phải mất nhiều thế hệ mới đổi khác.

Nhưng nếu nền dân chủ của chúng ta hoạt động theo đúng đường đi của nó trong một quốc gia ngày càng đa dạng, mỗi chúng ta cần phải nỗ lực lưu tâm đến lời khuyên của nhân vật Atticus Finch (trong tác phẩm "Giết con chim nhại"), người nói rằng bạn không bao giờ thực sự hiểu một người cho đến khi bạn nhìn nhận sự việc từ quan điểm của người đó, cho đến khi bạn "khoác trên mình tấm da của người đó".

Đối với người da màu và các nhóm thiểu số khác, điều đó có nghĩa là gắn kết cuộc đấu tranh cho công lý với những thách thức mà rất nhiều người dân ở nước này phải đối mặt, không chỉ là người tị nạn, di dân, người nghèo nông thôn hay người chuyển giới Mỹ mà còn cả những người nam giới da trắng trung niên. Bên ngoài họ có vẻ có lợi thế nhưng họ lại thấy thế giới của mình đảo lộn bởi sự thay đổi về kinh tế, văn hóa và công nghệ.

Đối với người Mỹ da trắng, điều đó có nghĩa là thừa nhận rằng những ảnh hưởng của chế độ nô lệ và Jim Crow (chế độ giai cấp đặt cơ sở trên màu da) không đột nhiên biến mất trong những năm 1960. Đó là nhờ các nhóm thiểu số đã cất tiếng nói bất mãn, tham gia vào việc đảo ngược nạn phân biệt chủng tộc hay thực hành chính trị đúng đắn. Khi họ tiến hành biểu tình ôn hoà, họ không đòi hỏi được đối xử đặc biệt mà họ muốn sự đối xử công bằng mà những người lập quốc đã hứa hẹn.

Đối với người Mỹ bản địa, điều đó có nghĩa là nhắc nhở mình rằng những thành kiến ​​giờ họ nói về người nhập cư cũng giống như những thành kiến năm xưa được quy chụp cho những người gốc Ireland, Italy hay Ba Lan - những người được cho là sẽ hủy hoại giá trị cơ bản của Mỹ. Cuối cùng thì nước Mỹ không bị suy yếu bởi sự hiện diện của những người mới đến, họ chấp nhận tín điều của dân tộc này và nó càng được củng cố.

Thế nên dù ở đâu chăng nữa, chúng ta đều phải nỗ lực hơn. Chúng ta phải khởi đầu với tiền đề rằng mỗi công dân đều yêu mến đất nước này nhiều như chúng ta, họ cũng trân trọng giá trị của lao động và gia đình như chúng ta. Con em của họ cũng tò mò, tràn đầy hy vọng và đáng được yêu thương như con em chúng ta.

Đó không phải là điều dễ dàng. Nhiều người trong chúng ta cảm thấy an toàn hơn với việc rút vào bong bóng của riêng mình, dù là ở khu phố hay trường đại học, nơi thờ tự hay trên mạng xã hội, nơi được bao quanh bởi những người có ngoại hình giống chúng ta, cùng chia sẻ quan điểm chính trị và không bao giờ chất vấn những giả thuyết của chúng ta. Sự trỗi dậy của lòng trung thành trần trụi với đảng chính trị, sự gia tăng phân tầng kinh tế và khu vực, sự phân mảnh của truyền thông để đáp ứng mọi thị hiếu – tất cả khiến thái độ phân loại này trở nên tự nhiên, thậm chí là không thể tránh khỏi.

Chúng ta ngày càng trở nên an toàn trong bong bóng của mình đến mức bắt đầu chỉ chấp nhận những thông tin phù hợp với quan điểm của mình, dù thông tin đó có đúng sự thật hay không, thay vì xây dựng quan điểm dựa trên những bằng chứng thực tế.

Xu hướng này tạo nên mối đe dọa thứ ba cho nền dân chủ. Chính trị là cuộc chiến về ý tưởng. Trong cuộc tranh luận lành mạnh, chúng ta ưu tiên những mục tiêu khác nhau, cùng những biện pháp khác nhau để đạt được các mục tiêu đó. Nhưng khi không có nền tảng cơ bản dựa trên sự thật, không có thái độ sẵn sàng tiếp nhận thông tin mới, cùng sự thừa nhận rằng đối thủ của bạn đang đưa ra quan điểm đúng, không dựa trên khoa học và lý lẽ, chúng ta sẽ liên tục cướp lời nhau, khiến quan điểm chung và sự đồng thuận trở nên vô vọng.

Đó có phải là một phần nguyên nhân khiến mọi người nản chí vào chính trị? Làm sao các quan chức được bầu lại nổi giận về thâm hụt ngân sách khi chúng tôi đề xuất chi tiền cho trẻ em học mẫu giáo, nhưng lại không nói gì khi chúng tôi cắt giảm thuế doanh nghiệp? Làm sao chúng ta có thể bỏ qua những sai sót về đạo đức trong đảng của mình, nhưng lại sửng cồ khi đảng khác làm như vậy? Đó không chỉ là không trung thực, việc tự chọn lọc thực tế này chính là hành động tự đánh bại mình. Mẹ tôi thường nói với tôi rằng, sự thật luôn có cách để bám theo bạn.

Về thách thức của vấn đề biến đổi khí hậu. Chỉ trong 8 năm qua, chúng ta đã giảm một nửa sự phụ thuộc vào dầu mỏ nước ngoài, tăng gấp đôi nguồn năng lượng tái tạo, dẫn dắt thế giới tới một thỏa thuận có thể cứu lấy hành tinh này. Nhưng nếu không có hành động quyết liệt, con em chúng ta sẽ không có thời gian để tranh luận về sự tồn tại của biến đổi khí hậu, chúng sẽ phải đối phó với hậu quả của nó: thảm họa môi trường, suy thoái kinh tế, cùng những làn sóng tị nạn khí hậu tìm nơi trú ẩn.

Chúng ta giờ đây nên tranh luận về cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Việc phủ nhận vấn đề một cách giản đơn không chỉ là hành động phản bội các thế hệ tương lai, nó còn đi ngược lai tinh thần đổi mới, giải quyết vấn đề một cách thực tế mà các nhà lập quốc đã đề ra.

Chính tinh thần đó đã biến chúng ta thành một cường quốc kinh tế, tinh thần đã giúp chúng ta chinh phục không gian, chữa trị các căn bệnh nan y và biến máy tính thành những thiết bị bỏ túi.

Tinh thần đó – lòng tin vào lý lẽ, vào doanh nghiệp và sự thắng thế của lẽ phải trước cường quyền, đã cho phép chúng ta chống lại sự cám dỗ của chủ nghĩa phát xít và tài phiệt trong thời kỳ Đại Suy thoái, xây dựng một trật tự hậu Thế chiến II cùng các nền dân chủ khác, một trật tự không dựa trên sức mạnh quân sự hay kéo bè kết cánh, mà dựa trên các nguyên tắc thượng tôn pháp luật, nhân quyền và các quyền tự do khác.

Trật tự đó giờ đây đang bị thử thách, đầu tiên là bởi những kẻ cuồng tín tự cho mình đại diện cho đạo Hồi, gần đây hơn là bởi những kẻ độc tài coi thị trường tự do, dân chủ cởi mở và xã hội dân sự là những mối đe dọa đối với quyền lực của họ. Mối đe dọa đối với nền dân chủ của chúng ta không dừng lại ở một quả bom xe hay tên lửa. Nó thể hiện nỗi sợ phải thay đổi, nỗi sợ của những người nhìn, nói hay cầu nguyện khác nhau, sự phớt lờ quy tắc thượng tôn pháp luật vốn buộc các nhà lãnh đạo phải chịu trách nhiệm, và sự thiếu khoan dung với những tư tưởng tự do, bất đồng. Cùng với đó là niềm tin rằng súng gươm, bom đạn hay bộ máy tuyên truyền là kẻ phán xử cuối cùng cho sự thật và lẽ phải.

Nhờ lòng dũng cảm phi thường của những người lính, các sĩ quan tình báo, lực lượng thực thi pháp luật, các nhà ngoại giao, không tổ chức khủng bố nước ngoài nào có thể lên kế hoạch và thực hiện thành công một vụ tấn công trong lòng nước Mỹ suốt 8 năm qua. Dù vụ tấn công ở Boston và Orlando nhắc nhở chúng ta về mối nguy hiểm của sự cực đoan hóa, các cơ quan hành pháp Mỹ đang hoạt động hiệu quả và cảnh giác hơn bao giờ hết.

Chúng ta đã tiêu diệt hàng chục nghìn kẻ khủng bố, trong đó có Osama bin Laden. Liên minh toàn cầu chống IS mà chúng ta dẫn đầu đã lấy lại khoảng một nửa vùng kiểm soát của chúng. IS sẽ bị tiêu diệt và những kẻ đe dọa nước Mỹ sẽ không bao giờ được an toàn. Với những người lính phục vụ cho đất nước, việc tôi được làm Tổng Tư lệnh của các bạn là niềm vinh dự cả cuộc đời.

Nhưng để bảo vệ cuộc sống của chúng ta, quân đội là chưa đủ. Nền dân chủ có thể bị khuất phục khi chúng ta sợ hãi. Thế nên chúng ta, những công dân của nước Mỹ, cần phải duy trì cảnh giác với những mối đe dọa từ bên ngoài, đề phòng sự suy giảm những giá trị đã đưa chúng ta đến ngày hôm nay.

Đó là lý do trong 8 năm qua, tôi đã nỗ lực đặt cuộc chiến chống khủng bố trên nền tảng pháp lý vững chắc. Đó là lý do chúng ta chấm dứt tình trạng tra tấn tù nhân, nỗ lực đóng cửa nhà tù Gitmo, cải cách các điều luật về do thám để đảm bảo quyền tự do cá nhân và dân sự.

Đó là lý do tôi bác bỏ sự phân biệt chống lại người Mỹ theo Hồi giáo. Đó là lý do chúng ta không thể rút khỏi các cuộc chiến khắp toàn cầu – để mở rộng nền dân chủ, nhân quyền, quyền phụ nữ, quyền của cộng đồng LGBT. Nếu tự do và sự tôn trọng pháp luật suy giảm trên khắp thế giới, nguy cơ nổ ra chiến tranh giữa các nước và trong lòng mỗi quốc gia sẽ tăng lên, khiến tự do của chúng ta cuối cùng sẽ bị đe dọa.

Vậy nên hãy cảnh giác, nhưng đừng sợ hãi. IS sẽ tìm cách giết hại người vô tội, nhưng chúng không thể đánh bại được nước Mỹ, trừ phi chúng ta phản bội lại chính Hiến pháp và các nguyên tắc của mình trong cuộc chiến. Các đối thủ như Nga và Trung Quốc không thể sánh được với chúng ta về tầm ảnh hưởng toàn cầu, trừ phi chúng ta từ bỏ những gì đang bảo vệ, tự biến mình thành một nước lớn khác chuyên đi bắt nạt những quốc gia láng giềng nhỏ hơn.

Tất cả chúng ta, dù thuộc đảng phái nào, cũng cần tham gia nỗ lực xây dựng lại các thể chế dân chủ của mình. Khi tỷ lệ đi bỏ phiếu xuống đến mức thấp nhất trong các nền dân chủ tiến bộ, chúng ta cần phải làm cho việc bầu cử trở nên dễ dàng hơn, chứ không phải khó khăn đi. Khi niềm tin vào thể chế xuống thấp, chúng ta cần phải giảm bớt ảnh hưởng của đồng tiền trong chính trị, bám vào các nguyên tắc minh bạch và đạo đức trong các cơ quan nhà nước. Khi quốc hội bị tê liệt, chúng ta cần khuyến khích các chính trị gia tuân theo giá trị chung chứ không phải những quan điểm cực đoan cứng rắn.

Tất cả những điều đó phụ thuộc vào sự tham gia của chúng ta, vào việc mỗi chúng ta chấp nhận trách nhiệm công dân của mình, dù cán cân quyền lực có nghiêng về bên nào đi chăng nữa.

Hiến pháp Mỹ là món quà tuyệt vời, nhưng nó cũng chỉ là một tấm giấy da dê. Nó không hề có quyền lực của riêng mình. Chúng ta, người dân Mỹ, trao quyền lực cho nó, với sự tham gia của mình, với những lựa chọn chúng ta đưa ra. Nó tùy thuộc vào việc chúng ta có đứng lên cho tự do của mình hay không, có tôn trọng và thực thi pháp luật hay không. Nước Mỹ không hề mong manh, nhưng những thành tựu của chúng ta trên hành trình tự do lâu dài vẫn chưa được đảm bảo.

Trong diễn văn từ biệt của mình, George Washington viết rằng chế độ tự quản là xương sống cho sự an toàn, thịnh vượng, tự do, nhưng "vì những lý do khác nhau, chúng ta thường phải chấp nhận đau đớn để làm suy yếu tư tưởng bác bỏ sự thật này", rằng chúng ta cần phải bác bỏ "ngay từ trong trứng nước những nỗ lực nhằm tách bất cứ bộ phận nào của đất nước ra khỏi phần còn lại hay làm suy yếu mối ràng buộc thiêng liêng" đã giúp nước Mỹ là một thể thống nhất.

Chúng ta làm suy yếu những mối ràng buộc đó khi chúng ta cho phép những cuộc tranh luận chính trị trở nên tai hại khiến người tốt phải im lặng, những lời lẽ đầy hận thù đến mức những người Mỹ mà chúng ta không có cùng ý kiến không chỉ bị lầm lạc mà còn trở nên hận thù. Chúng ta làm suy yếu những ràng buộc đó khi chúng ta tự cho rằng mình "Mỹ" hơn những người khác, khi chúng ta coi toàn bộ hệ thống là sự thối nát không thể tránh khỏi, khi chúng ta đổ lỗi cho các lãnh đạo do mình bầu ra mà không tự xem lại vai trò của mình khi bỏ phiếu cho họ.

Mỗi chúng ta phải là những người bảo vệ chặt chẽ cho nền dân chủ, chấp nhận sứ mệnh mà chúng ta được trao để không ngừng nỗ lực cải thiện quốc gia vĩ đại này. Bởi vì dù tồn tại bất cứ bất đồng nào, chúng ta đều có chung một danh hiệu đáng tự hào: Công dân Mỹ.

Trên hết, đó là những điều nền dân chủ của chúng ta yêu cầu. Chúng tôi cần các bạn, không chỉ khi có bầu cử, không chỉ khi lợi ích riêng bạn bị đe dọa mà trong suốt toàn bộ cuộc đời. Nếu bạn đã phát chán tranh cãi với người lạ trên Internet thì hãy cố gắng nói chuyện với một người trong cuộc sống thực. Nếu có gì cần sửa chữa, hãy đứng dậy và làm việc đó. Nếu các quan chức dân cử làm bạn thất vọng thì hãy tự ra ứng cử. Hãy thể hiện. Nhiệt huyết. Kiên trì.

Đôi khi bạn sẽ thành công, đôi khi lại thất bại. Tin tưởng rằng người khác sẽ đối tốt với mình có thể là rủi ro và sẽ có những lúc quá trình làm bạn thất vọng. Nhưng đối với những người đủ may mắn để tham gia đóng góp vào công việc này, nhìn nó thật cận cảnh thì hãy để tôi nói với bạn, nó sẽ tiếp thêm sinh lực và truyền cảm hứng, niềm tin của các bạn vào nước Mỹ và người Mỹ sẽ được củng cố.

Và thực sự, niềm tin của tôi đã được củng cố. Trong suốt 8 năm qua, tôi đã nhìn thấy những gương mặt đầy hy vọng của sinh viên trẻ tốt nghiệp và những người lính mới. Tôi đã chia buồn với những gia đình đau khổ tìm kiếm câu trả lời và cầu nguyện ở nhà thờ Charleston (nơi xảy ra một vụ thảm sát năm 2015). Tôi đã nhìn thấy các nhà khoa học giúp một người đàn ông bị liệt lấy lại cảm giác và khiến các thương binh bước đi trở lại. Tôi đã nhìn thấy các bác sĩ và tình nguyện viên xây dựng lại cơ sở vật chất sau những trận động đất và ngăn chặn dịch bệnh. Tôi đã nhìn thấy những đứa trẻ nhắc nhở chúng ta về nghĩa vụ chăm sóc cho người tị nạn, làm việc trong hòa bình và trên tất cả là quan tâm đến nhau.

Từ lâu tôi đã đặt niềm tin vào sức mạnh của những người Mỹ bình thường rằng họ có thể mang lại thay đổi và niềm tin đó đã được đáp lại bằng nhiều cách mà tôi không thể tưởng tượng. Tôi hy vọng các bạn cũng như vậy. Một số bạn ở đây tối nay hoặc đang xem truyền hình ở nhà đã đồng hành với chúng tôi trong năm 2004, năm 2008, năm 2012 và có lẽ các bạn vẫn không thể tin rằng chúng ta lại làm được những điều đó.

Em không phải là người duy nhất nghĩ vậy, Michelle. Trong 25 năm qua, em không chỉ là người vợ và mẹ của các con mà còn là người bạn thân nhất của anh. Tuy em chưa từng yêu cầu phải được đảm nhận trọng trách này, em đã thực hiện nó với sự tinh tế, táo bạo, phong cách và sự hài hước. Em khiến Nhà Trắng trở thành nơi thuộc về tất cả mọi người. Thế hệ mới có tiêu chuẩn cao hơn bởi vì họ coi em là hình mẫu. Em đã làm anh tự hào. Em đã làm cho đất nước tự hào.

Malia và Sasha, trong một hoàn cảnh sống đặc biệt nhất, hai con đã trở thành những thiếu nữ tuyệt vời, thông minh, xinh đẹp và quan trọng hơn là tốt bụng, chu đáo và đầy đam mê. Các con đã gánh vác gánh nặng trở thành tâm điểm chú ý trong nhiều năm thật dễ dàng. Trong tất cả những điều bố đã làm trong đời, điều bố tự hào nhất là làm bố của các con.

Còn Joe Biden, cậu bé hay gây gổ ở Scranton trở thành người con đáng mến của Delaware – anh là lựa chọn đầu tiên và tốt nhất tôi đã quyết định khi làm ứng viên tổng thống. Không chỉ vì anh là một phó tổng thống tuyệt vời và còn bởi vì tôi đã có thêm một người anh em. Chúng tôi yêu quý anh và Jill giống như gia đình, tình bạn của anh là một trong những niềm vui lớn nhất trong cuộc sống của chúng tôi.

Gửi đến những nhân viên tuyệt vời của tôi, trong 8 năm qua tôi đã được truyền năng lượng từ các bạn và cố gắng phản ánh lại những gì các bạn thể hiện hàng ngày: nhiệt huyết, nghị lực và lý tưởng. Tôi theo dõi các bạn trưởng thành, lập gia đình, sinh con và tự bắt đầu hành trình tuyệt vời của mình. Ngay cả vào những thời điểm khó khăn và mệt mỏi, bạn không bao giờ để Washington khiến bạn đánh mất bản thân. Điều duy nhất khiến tôi tự hào hơn tất cả những điều tốt đẹp chúng tôi đã làm là suy nghĩ về những điều tuyệt vời các bạn sẽ làm được sau này.

Và với tất cả mọi người - những nhà tổ chức đã chuyển tới sống tại một thị trấn xa lạ và những gia đình tốt bụng đã chào đón họ, những tình nguyện viên đã gõ cửa từng nhà, những thanh niên đi bỏ phiếu lần đầu tiên, những người Mỹ đã sống và cảm nhận được những nỗ lực thay đổi - các bạn là những người ủng hộ và nhà tổ chức tốt nhất bất cứ ai có thể mong muốn và tôi sẽ mãi mãi biết ơn các bạn. Bởi vì các bạn đã thay đổi thế giới.

Đó là lý do khi tôi rời khỏi sân khấu này tối nay, tôi thậm chí còn lạc quan hơn về đất nước này khi tôi mới bắt đầu lãnh đạo đất nước. Bởi vì tôi biết công việc của chúng tôi không chỉ giúp đỡ mà còn truyền cảm hứng cho rất nhiều người Mỹ, đặc biệt là những người trẻ, để tin rằng bạn có thể tạo ra sự khác biệt, để cố gắng cống hiến cho điều gì đó lớn lao hơn bản thân mình.

Thế hệ sắp tới - những người không ích kỷ, vị tha, sáng tạo, yêu nước - tôi đã nhìn thấy các bạn trong mọi ngõ ngách đất nước. Các bạn tin vào sự công bằng, tin vào nước Mỹ bao dung, bạn hiểu rằng sự thay đổi liên tục đã là dấu ấn của nước Mỹ - đó không phải là điều đáng sợ hãi mà là điều phải dang tay đón nhận. Các bạn sẵn sàng thực hiện công việc khó khăn này để đưa nền dân chủ của chúng ta tiến về phía trước. Thế hệ các bạn sẽ sớm vượt qua chúng tôi và tôi tin tương lai sẽ nằm trong tay những người tài giỏi.

Những đồng bào Mỹ của tôi, niềm tự hào của đời tôi là được phục vụ các bạn. Tôi sẽ không dừng lại, tôi sẽ luôn ở bên các bạn với tư cách là một công dân trong những ngày sau này. Hiện giờ, cho dù các bạn tuổi còn trẻ hay tâm còn trẻ, tôi cũng có một đề nghị với các bạn với tư cách tổng thống.

Tôi đề nghị các bạn tin tưởng, không phải tin tưởng vào khả năng mang lại thay đổi của tôi mà là chính các bạn.

Tôi đề nghị các bạn giữ vững đức tin đã được viết thành văn bản lập quốc, những ý tưởng được thì thầm bởi những nô lệ và người theo chủ nghĩa bãi nô; những tinh thần được hô vang bởi những người nhập cư, những người sống trên đất nhà nước cấp và những người tuần hành đòi công lý; những tín điều đã được tái khẳng định bởi những người cắm cờ tại các chiến trường nước ngoài cho đến trên bề mặt mặt trăng - tín điều cốt lõi của mọi câu chuyện Mỹ còn chưa được viết.

Theo vnexpress.

BÀI PHÁT BIỂU CHIA TAY CỦA TỔNG THỐNG OBAMA


Hôm nay (10/1 - theo giờ địa phương), tại thành phố quê hương Chicago, Tổng thống thứ 44 của nước Mỹ Barack Obama đã có bài phát biểu cuối cùng trước khi rời nhiệm sở.

Diễn văn chia tay: Obama nghẹn ngào nói về phu nhân Michelle, khiến con gái Malia rơi nước mắt  
Thật tốt khi được trở về quê hương. Michelle và tôi thật sự cảm động bởi những lời chúc mà chúng tôi nhận được trong vài tuần qua. Hôm nay, tôi xin được nói lời cảm ơn.

Dù chúng ta có luôn nhìn cùng một hướng hay hiếm khi có chung quan điểm, thì những cuộc trò chuyện của tôi với các bạn, những người dân nước Mỹ - những cuộc trò chuyện ở nhà riêng hay trường học; ở nông trại hay nhà máy; ở quán ăn hay nơi tiền đồn xa xôi - tất cả đều giúp tôi cảm nhận được thách thức, giúp tôi giữ được nhiệt huyết, để tiếp tục tiến về phía trước.

Tôi học được nhiều điều từ các bạn mỗi ngày. Các bạn đã khiến tôi trở thành một Tổng thống hoàn thiện hơn, trở thành một con người hoàn thiện hơn.

Tôi đến Chicago lần đầu khi còn ở tuổi đôi mươi, bấy giờ tôi vẫn chưa nhận ra mình là ai, vẫn tìm kiếm một mục đích cho sự tồn tại.

Chính tại những khu dân cư cách nơi đây không xa, tôi bắt đầu làm việc cho các church group bên thềm những nhà máy thép bị đóng cửa. Chính trên những con phố ngày ấy, tôi đã được chứng kiến sức mạnh của lòng tin, và cái cách người dân lao động âm thầm giữ vững nhân phẩm của mình dù phải đối mặt với khó khăn và mất mát. Chính tại nơi đây, tôi đã hiểu được rằng, sự thay đổi chỉ đến khi người dân cùng nhau cất lên tiếng nói, yêu cầu phải có sự thay đổi.

Sau 8 năm trên cương vị Tổng thống của các bạn, tôi vẫn tin vào điều đó. Và không phải chỉ mình tôi. Người dân được quyền yêu cầu có sự thay đổi chính là trái tim không ngừng đập của lý tưởng nước Mỹ -- là một thử nghiệm đầy táo bạo về chính phủ tự trị.

Đó là lòng tin vững chắc rằng mỗi người chúng ta đều được sinh ra một cách bình đẳng, được trao những quyền bất khả xâm phạm, trong đó có quyền được sống, quyền được tự do, và quyền mưu cầu hạnh phúc.

Đó là sự nhấn mạnh rằng những quyền ấy, dù rất hiển nhiên, song không thể tự thực thi; và đó là lý do tại sao chúng ta (We the People), thông qua phương tiện là nền dân chủ này, có thể gây dựng một tập thể hoàn thiện hơn.

Đây chính là món quà to lớn mà những ông tổ lập quốc đã để lại cho chúng ta. Một mặt chúng ta được tự do theo đuổi ước mơ, bằng những cố gắng, những giọt mồ hôi, và trí tưởng tượng của riêng mình. Cùng với đó, chúng ta có trách nhiệm phải hợp sức cùng nhau vì lợi ích chung.

Trong 240 năm qua, lời kêu gọi vì quyền công dân đã tạo động lực cho mỗi thế hệ mới được sinh ra trên đất nước này. Vì lẽ đó mà những người yêu nước chọn chế độ cộng hòa thay vì chuyên chế, vì lẽ đó mà những người tiên phong mở rộng về phía tây, vì lẽ đó mà những người nô lệ quả cảm có thể xây nên chuyến tàu đến với tự do.

Lời kêu gọi vì quyền công dân đã thu hút biết bao người nhập cư và tị nạn vượt qua đại dương hay Rio Grande để đến với đất nước này; đã thúc đẩy nữ giới đấu tranh giành quyền được bỏ phiếu; tạo động lực để người lao động lập ra các hiệp hội. Vì lí tưởng ấy mà những người lính Mỹ đã hi sinh tại Omaha Beach và Iwo Jima; trên chiến trường Iraq và Afghanistan, và cũng vì lí tưởng ấy mà người dân từ Selma đến Stonewall cũng sẵn sàng ngã xuống để bảo vệ quyền của mình.

Đó là những lý do khiến chúng ta có thể nói Mỹ là một đất nước phi thường. Không phải bởi đất nước này ngay từ đầu đã hoàn hảo không có khuyết điểm, mà bởi chúng ta luôn giữ vững được khả năng tạo ra sự thay đổi, khiến cuộc sống tốt đẹp hơn cho thế hệ sau.


Đúng vậy, chặng đường của chúng ta đã có những khúc gập ghềnh. Con đường của nền dân chủ lúc nào cũng khó khăn, gây tranh cãi, và có lúc máu đã phải đổ. Mỗi khi ta tiến được 2 bước, thì có cảm giác như ta lại lùi 1 bước. Nhưng trải dài chặng đường nước Mỹ luôn được định nghĩa bởi một mũi tên hướng về phía trước, một sự mở rộng không ngừng của những nguyên tắc được đặt ra khi đất nước thành lập để chấp nhận tất cả chứ không phải chỉ một số.

Tám năm trước, nếu tôi nói với các bạn rằng nước Mỹ sẽ vượt qua được khủng hoảng, hồi sinh nền công nghiệp sản xuất ô tô, và có quãng thời gian tạo được nhiều công ăn việc làm dài nhất trong lịch sử...

Nếu tôi nói với các bạn rằng chúng ta sẽ mở ra một chương mới trong quan hệ với người dân Cuba, đặt dấu chấm hết cho tham vọng vũ khí hạt nhân của Iran mà không phải bắn một viên đạn, và tiêu diệt kẻ đứng sau vụ 11/9...

Nếu tôi nói với các bạn rằng chúng ta sẽ có được đạo luật hôn nhân bình đẳng, đưa hơn 20 triệu người dân vào nhóm được hưởng bảo hiểm y tế...
... có lẽ các bạn sẽ nói rằng tôi đặt mục tiêu hơi cao.

Nhưng đó là những gì chúng ta đã làm được. Không, đó là những gì chính các bạn đã làm được. Các bạn đã tạo ra sự thay đổi. Các bạn đã đáp ứng được kì vọng của người dân, và nhờ các bạn, mà xét trên hầu hết mọi phương diện, nước Mỹ ngày nay tốt đẹp hơn, mạnh mẽ hơn thời điểm chúng ta bắt đầu.

Mười ngày nữa, thế giới sẽ được chứng kiến một nét đặc trưng cho nền dân chủ của chúng ta: Đó là sự chuyển giao quyền lực trong hòa bình từ một Tổng thống do người dân bầu cho người kế nhiệm.
Tôi đã đảm bảo với Tổng thống đắc cử Trump rằng chính quyền của tôi sẽ giúp việc chuyển giao diễn ra một cách trơn tru nhất có thể, đúng như những gì Tổng thống Bush đã từng làm giúp tôi khi xưa. Chúng ta sẽ là những người có trách nhiệm phải làm sao để chính phủ có thể giúp chúng ta đương đầu với những thử thách đang phải đối mặt.

Chúng ta có đầy đủ những gì cần thiết để làm được điều đó. Bởi suy cho cùng, chúng ta vẫn là quốc gia giàu nhất, hùng mạnh nhất, và được tôn trọng nhất trên Trái đất này. Tuổi trẻ, động lực, sự đa dạng và cởi mở, cùng khả năng chấp nhận rủi ro và sự thay đổi một cách không giới hạn, tất cả cho thấy tương lai thuộc về chúng ta.

Nhưng tiềm năng ấy chỉ có thể trở thành hiện thực nếu nền dân chủ của chúng ta được vận hành. Chỉ khi chính trị phản ánh tốt hơn sự đứng đắn của người dân. Chỉ khi tất cả chúng ta, bất chấp đảng phái hay lợi ích riêng, có thể hồi sinh những suy nghĩ hướng về một mục đích chung, điều mà chúng ta rất cần vào lúc này.

Đó cũng là điều mà tôi muốn tập trung nhấn mạnh trong buổi tối hôm nay - thực trạng về nền dân chủ của chúng ta.


Chúng ta phải hiểu rằng, dân chủ không nhất thiết cần phải tán đồng. Những ông tổ lập quốc của chúng ta đã tranh luận, thậm chí cãi vã, và rồi cuối cùng đi tới thỏa hiệp. Họ cũng nghĩ chúng ta sẽ làm như vậy. Nhưng những ông tổ lập quốc hiểu rằng một nền dân chủ vẫn cần có một sự thống nhất nhất định, rằng dù chúng ta có khác biệt thế nào đi chăng nữa, thì tất cả chúng ta đều chung một chiến hào, thắng cùng thắng, bại cùng bại.

Lịch sử đã chứng kiến nhiều giai đoạn mà tính thống nhất ấy bị đe dọa. Những năm đầu của thế kỉ này là một trong số đó. Một thế giới ngày một thiếu cởi mở, bất bình đẳng gia tăng, thay đổi cơ cấu nhân khẩu học và bóng ma khủng bố -- tất cả không chỉ đang thách thức an ninh và thịnh vượng của chúng ta, mà thậm chí cả nền dân chủ nữa.

Và cái cách chúng ta đương đầu với những thách thức đối với nền dân chủ sẽ quyết định chúng ta sẽ giáo dục con cái ra sao, sẽ tạo công ăn việc làm hay bảo vệ đất nước như thế nào. Nói cách khác, cái cách chúng ta đương đầu với những thách thức đối với nền dân chủ sẽ quyết định tương lai của chúng ta.

Nền dân chủ của chúng ta sẽ không thể vận hành nếu thiếu đi khái niệm rằng tất cả đều có cơ hội làm giàu. Ngày nay, nền kinh tế đang phát triển trở lại: Mức lương, thu nhập, giá nhà đất, và lương hưu đang tăng; và đói nghèo đang giảm trở lại.

Giới nhà giàu cao đang phải gánh phần thuế tương xứng với mức thu nhập của họ, dù các thị trường chứng khoán vẫn đang phá nhiều kỉ lục. Tỉ lệ thất nghiệp đang gần mức thấp nhất trong 10 năm qua. Tỉ lệ người không có bảo hiểm đang ở mức thấp nhất trong lịch sử. Chi phí y tế đang tăng ở mức thấp nhất trong 50 năm qua.

Và nếu ai đó có thể đưa ra một phương án có khả năng đem lại những cải thiện còn tốt hơn những gì chúng ta đã làm được với ngành y tế trong thời gian qua, thì tôi sẵn sàng công khai ủng hộ.
Bởi suy cho cùng, đó là lý do tại sao chúng tôi làm việc công -- để cải thiện đời sống của người dân.


Nhưng dù chúng ta đã có được những bước tiến thật sự, chúng ta cũng biết rằng như vậy là chưa đủ.
Nền kinh tế không thể vận hành tốt hay phát triển nhanh khi chỉ một số người hưởng lợi còn giới trung lưu vốn đang ngày một gia tăng về số lượng lại phải chịu thiệt. Sự bất bình đẳng rõ rệt cũng làm xói mòn những nguyên tắc dân chủ của chúng ta.

Trong khi 1% người giàu nhất đang thu về lợi nhuận ngày càng lớn, thì còn quá nhiều những hộ gia đình ở nội thành hay các khu xa xôi hẻo lánh đang bị bỏ lại phía sau -- và thế là anh công nhân xí nghiệp mất việc hay chị bồi bàn làm việc quần quật nhưng vẫn không đủ tiền chi tiêu lại nghĩ rằng chế độ này đang chống lại họ, rằng chính phủ chỉ phục vụ lợi ích của người giàu kẻ mạnh -- đây cũng chính là tác nhân gây chia rẽ trong nền chính trị của chúng ta.

Không có một cách xử lý nhanh gọn nào cho xu hướng dài hơi này. Tôi đồng ý rằng thương mại cần phải công bằng chứ không thể chỉ tự do. Nhưng làn sóng chuyển biến kinh tế sắp tới sẽ không xuất phát từ nước ngoài, mà sẽ đến từ tốc độ tự động hóa ngày một gia tăng, khiến nhiều công ăn việc làm cho tầng lớp trung lưu trở nên thừa thãi.

Và như vậy chúng ta phải tạo ra một khế ước xã hội mới -- để đảm bảo rằng tất cả con cái chúng ta đều được giáo dục đầy đủ, tạo điều kiện cho người lao động lập ra hiệp hội để có mức lương tốt hơn, cập nhật mạng lưới an sinh xã hội để phản ánh cách sống hiện nay, và tiến hành cải cách thuế sao cho các tập đoàn và cá nhân hưởng lợi lớn nhất từ cơ cấu kinh tế mới không thể né tránh nghĩa vụ đối với đất nước đã giúp họ có được thành công như vậy.

Chúng ta có thể tranh cãi về việc làm cách nào để đạt được những mục tiêu ấy. Nhưng chúng ta cũng không thể chủ quan với những mục tiêu đã đặt ra. Bởi nếu chúng ta không thể tạo cơ hội cho tất cả mọi người, thì sự bất bình và chia rẽ vốn đã và đang cản trở bước tiến của chúng ta trong thời gian qua sẽ còn trở nên nghiêm trọng hơn trong thời gian tới.

Còn một mối đe dọa thứ hai đối với nền dân chủ của chúng ta -- một mối đe dọa đã gắn liền với chiều dài lịch sử đất nước.

Sau khi tôi nhậm chức, đã có nhiều người nói đến một nước Mỹ phi sắc tộc (post-racial America). Tuy có ý tốt, nhưng đó là một cái nhìn không thực tế, bởi vấn đề sắc tộc vẫn là một thế lực hùng mạnh và gây chia rẽ trong xã hội chúng ta.
Tôi sống cũng đủ lâu để biết rằng quan hệ giữa các sắc tộc ngày nay tốt hơn so với 10, 20, hay 30 năm trước -- bạn có thể thấy được điều đó không chỉ qua các con số thống kê, mà cả trong thái độ của giới trẻ nước Mỹ trên khắp bình diện chính trị.

Nhưng chúng ta vẫn chưa đến được nơi cần đến. Tất cả chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm. Bởi suy cho cùng, nếu mỗi vấn đề kinh tế lại được quy về tranh chấp giữa giới da trắng trung lưu làm việc chăm chỉ với những nhóm thiểu số không xứng đáng, thì người lao động của mọi màu da đều sẽ đến nước phải tranh nhau đến từng mảnh vụn trong khi giới nhà giàu tiếp tục an nhàn trong những ốc đảo riêng của họ.

Nếu chúng ta không đầu tư vào con cái của người nhập cư chỉ vì chúng trông không giống mình, thì chúng ta cũng đang làm tổn hại đến tương lai của chính con cái chúng ta -- bởi những đứa trẻ da màu ấy sau này sẽ chiếm tỉ trọng lớn hơn trong cơ cấu lao động của Mỹ. 

Và nền kinh tế của chúng ta đâu nhất thiết phải theo kiểu có kẻ được lợi thì phải có người bị thiệt như vậy. Năm ngoái, thu nhập tăng ở mọi nhóm sắc tộc, mọi nhóm tuổi, cho cả nam lẫn nữ cơ mà.


Trong tương lai, chúng ta phải giữ vững các luật lệ chống lại các hành vi phân biệt -- trong tuyển mộ, trong nhà đất, trong giáo dục, và trong hệ thống tư pháp. Hiến pháp và những lý tưởng cao đẹp nhất của chúng ta phụ thuộc vào điều đó.

Nhưng luật lệ không thôi chưa đủ. Chính trái tim con người cũng phải thay đổi.
Nếu muốn giữ vững nền dân chủ trong một đất nước ngày một đa dạng sắc tộc này, mỗi chúng ta cần nghe và cố gắng làm theo lời khuyên của một trong những nhân vật vĩ đại nhất trong làng tiểu thuyết viễn tưởng Mỹ, Atticus Finch.

Nhân vật này nói rằng: "Bạn sẽ không bao giờ hiểu được một người cho đến khi bạn nhìn sự vật từ quan điểm của người đó... cho đến khi bạn hóa thân vào hình hài người đó và đi lại xung quanh".

Với người da đen và các nhóm thiểu số khác, điều đó đồng nghĩa với việc móc nối những đấu tranh vì công lý của chính chúng ta với những thách thức mà rất nhiều người trên đất nước này đang phải đối mặt -- người tị nạn, người nhập cư, người nghèo, người chuyển giới, và cả một người đàn ông da trắng trung niên mà nhìn bề ngoài dường như đang có mọi lợi thế, nhưng thực ra cuộc sống đang bị đảo lộn bởi những thay đổi về kinh tế, văn hóa, và khoa học kĩ thuật.

Với người da trắng, điều đó đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng những hệ lụy của thời nô lệ và bộ luật Jim Crow không cứ thế mà biến mất hoàn toàn trong thập niên 1960; rằng khi những nhóm thiểu sổ thể hiện sự bất bình, họ không phải đang thực hiện cái gọi là phân biệt chủng tộc ngược (reverse racism) hay chỉ nói vậy cho đúng ý thức chính trị (political correctness) thôi; rằng khi họ biểu tình trong hòa bình, họ không đòi được đối xử đặc biệt, mà chỉ muốn được đối xử công bằng như những gì các ông tổ lập quốc của chúng ta đã cam kết.

Với người thổ dân, điều đó đồng nghĩa với việc tự nhắc nhở mình rằng những nhận xét mang tính khuôn mẫu về người nhập cư ngày nay, khi xưa cũng từng được dùng gần như y hệt để nói về người nhập cư gốc Ireland, Ý, hay Ba Lan. Nước Mỹ không yếu đi vì sự hiện diện của những gương mặt mới này. Họ đều tôn trọng những nguyên tắc của mảnh đất mới, và khiến nước Mỹ mạnh lên.

Vậy nên dù có thuộc nhóm nào đi nữa, thì chúng ta cũng phải cố gắng hơn, hãy bắt đầu với suy nghĩ rằng mỗi người dân Mỹ đều yêu đất nước này như chúng ta; rằng họ đề cao sự chăm chỉ và gia đình như chúng ta; rằng con cái họ cũng tò mò, cũng tràn đầy hi vọng, và cũng xứng đáng được yêu thương như chính con cái chúng ta.

Tất cả những điều này đều không dễ thực hiện. Với quá nhiều người trong chúng ta, cách an toàn hơn là cứ chui vào những quả bong bóng của riêng mình, quả bong bóng ấy có thể là khu dân cư nơi ta sống, khu kí túc xá đại học, nơi cầu nguyện, hay trên mạng xã hội, những nơi mà xung quanh đều là những người trông giống chúng ta, có cùng quan điểm chính trị với chúng ta, và không bao giờ đặt dấu hỏi với những gì chúng ta luôn mặc định là đúng.

Sự nổi lên của tư duy định kiến đảng phái một cách công khai, sự phân tầng kinh tế và khu vực ngày một rõ rệt, và sự phân hóa truyền thông ra thành từng mảng phục vụ mọi thị hiếu -- tất cả đều khiến chia rẽ dường như trở thành lẽ tự nhiên, thậm chí không thể tránh khỏi.

Và cứ thế, chúng ta cảm thấy an toàn trong những quả bong bóng của riêng mình, để rồi chỉ chấp nhận thông tin, bất luận đúng hay sai, miễn sao phù hợp với quan điểm của mình, thay vì thiết lập quan điểm dựa trên những bằng chứng rõ ràng.

Xu hướng này cũng chính là mối đe dọa thứ ba đối với nền dân chủ của chúng ta. Chính trị là một cuộc chiến giữa các ý tưởng, và trong một cuộc tranh luận có ích, chúng ta đề cao những mục tiêu khác nhau, và đưa ra những phương án khác nhau để đạt được mục tiêu. 


Nhưng nếu các bên không chia sẻ một mức sàn những thông tin xác thực, không sẵn sàng chấp nhận thông tin mới, không thừa nhận đối thủ của mình đưa ra quan điểm xác đáng, và không công nhận khoa học và lý lẽ, thì một bên cứ nói nhưng bên kia không nghe, khiến việc đạt được đồng thuận hay thỏa hiệp trở nên bất khả thi.

Đây cũng chính là một phần lý do khiến các bạn chán nản với chính trị phải không? Bởi tại sao các quan chức có thể kêu gào vì thâm hụt ngân sách khi chúng ta đề xuất đầu tư xây trường mẫu giáo cho trẻ em, nhưng lại im bặt khi cắt giảm thuế cho các tập đoàn? Tại sao chúng ta có thể bỏ qua cho những hành vi sai trái về đạo đức của người trong đảng, nhưng lại sẵn sàng công kích người đảng khác về hành vi tương tự?

Việc chọn lọc kiểu này không chỉ giả dối mà còn chẳng khác nào tự bắn vào chân mình. Bởi như những gì mẹ tôi từng nói, thực tế rồi thế nào cũng sẽ có cách đuổi kịp bạn.

Hãy lấy thách thức về biến đổi khí hậu làm ví dụ. Chỉ trong 8 năm, chúng ta đã giảm một nửa sự phụ thuộc vào nguồn dầu nước ngoài, tăng gấp đôi nguồn năng lượng tái tạo, và dẫn dắt thế giới đi đến một hiệp định hứa hẹn sẽ cứu được hành tinh này. 

Nhưng nếu không có những hành động táo bạo hơn, thì con cái chúng ta sẽ không có thời gian để mà tranh cãi về sự tồn tại của biến đổi khí hậu đâu; mà chúng còn đang bận phải đối phó với những hệ quả của biến đổi khí hậu rồi: Thiên tai, bất ổn kinh tế, và làn sóng những người tị nạn tìm bến đỗ an toàn. Giờ đây, chúng ta có thể và cũng nên tranh luận về cách thức tốt nhất để giải quyết vấn đề này. 

Nhưng cứ thế phủi tay phủ nhận vấn đề thì thật sự vừa phản bội các thế hệ tương lai, vừa phản bội tinh thần đổi mới và giải quyết vấn đề một cách thiết thực, những giá trị đã soi đường chỉ lối cho các ông tổ lập quốc của chúng ta.

Chính tinh thần ấy -- lòng tin vào lý lẽ, vào sự thắng lợi của lẽ phải trước cường quyền, đã giúp chúng ta chế ngự được cám dỗ của chủ nghĩa phát xít và chế độ chuyên chế trong những năm Đại Khủng hoảng, và xây dựng một trật tự thế giới hậu Thế chiến II cùng các nền dân chủ khác, một trật tự không dựa trên sức mạnh quân sự hay liên minh các quốc gia, mà dựa trên những nguyên tắc.
Trật tự ấy ngày nay đang bị thách thức -- trước hết bởi những kẻ cuồng tín bạo lực tự cho mình là đại diện của Hồi giáo... Mối hiểm họa những kẻ này gây ra cho nền dân chủ của chúng ta vượt xa hơn một quả bom xe hay một quả tên lửa, nó thể hiện qua nỗi sợ thay đổi; nỗi sợ những người có ngôn ngữ, ngoại hình, hay cách cầu nguyện khác biệt; khinh rẻ khái niệm thượng tôn pháp luật; không chấp nhận sự bất đồng ý kiến; và niềm tin rằng cây kiếm, khẩu súng, quả bom, hay các cỗ máy tuyên truyền mới là những công cụ tạo ra sự thật.

Nhờ lòng quả cảm phi thường của binh sĩ Mỹ cùng sự hỗ trợ từ các quan chức tình báo, các lực lượng hành pháp, và các nhà ngoại giao, không một tổ chức nào trong suốt 8 năm qua thực hiện thành công một vụ tấn công khủng bố trên đất Mỹ. 

Và dù những gì xảy ra ở Boston hay Orlando đã nhắc nhở chúng ta rằng tư tưởng cực đoan nguy hiểm đến mức nào, thì những cơ quan hành pháp của chúng ta đang hoạt động hiệu quả hơn bao giờ hết.

Chúng ta đã tiêu diệt hàng chục nghìn tên khủng bố, trong đó có Osama bin Laden. Liên quân quốc tế chống lại IS do chúng ta dẫn đầu đã tiêu diệt nhiều kẻ cầm đầu, và hiện đã chiếm được gần nửa lãnh thổ của tổ chức này. 

IS sẽ bị tiêu diệt, và không kẻ nào đe dọa nước Mỹ sẽ được an toàn.Thưa tất cả những binh lính Mỹ, được làm Tổng tư lệnh của các bạn, đối với tôi, là một vinh dự suốt đời.


Nhưng để bảo vệ những giá trị của chúng ta thì cần nhiều hơn lực lượng quân đội. Nền dân chủ sẽ lung lay nếu chúng ta đầu hàng nỗi sợ. Vậy nên song song với việc chúng ta, với tư cách những công dân, phải tiếp tục cảnh giác trước những kẻ hung hăng ở bên ngoài, thì chúng ta cũng phải bảo vệ không thể để những giá trị cốt lõi tạo nên chúng ta ngày nay bị suy yếu.

Đó là lý do tại sao trong 8 năm qua, tôi đã làm nhiều điều để cuộc chiến chống khủng bố có một vị trí pháp lý vững chắc. Đó là lý do tại sao chúng ta đã chấm dứt việc tra tấn, tìm cách đóng cửa nhà tù Guantanamo, và cải cách bộ luật theo dõi công dân để bảo vệ quyền tự do cá nhân và tự do dân sự. 

Đó là lý do tại sao tôi phản đối việc phân biệt đối xử người Mỹ theo đạo Hồi. Đó là lý do tại sao chúng ta không thể rút khỏi những cuộc chiến trên quy mô toàn cầu -- để mở rộng nền dân chủ, nhân quyền, quyền bình đẳng giới, và quyền của cộng đồng LGBT -- dù cho những nỗ lực của chúng ta vẫn còn nhiều thiếu sót, dù cho việc lờ đi những giá trị ấy tiện cho chúng ta biết bao nhiêu.

Bởi cuộc chiến chống lại chủ nghĩa cực đoan, chủ nghĩa giáo phái cũng là một phần của cuộc chiến chống lại chủ nghĩa độc tài và chủ nghĩa dân tộc hung hăng. Nếu quy mô của sự tự do và tôn trọng pháp quyền giảm đi trên toàn cầu, thì khả năng chiến tranh trong nội bộ các nước cũng như giữa nước này với nước khác sẽ gia tăng, và tự do của chính chúng ta rốt cục cũng sẽ bị đe dọa.

Vậy nên hãy cảnh giác, nhưng đừng sợ hãi. IS sẽ tìm cách giết hại những người vô tội. Nhưng chúng không thể đánh bại nước Mỹ trừ phi chúng ta phản bội Hiến pháp và những nguyên tắc của mình. 
Những đối thủ như Nga hay Trung Quốc không thể bì kịp chúng ta về tầm ảnh hưởng trên thế giới -- trừ phi chúng ta từ bỏ những giá trị mà lâu nay chúng ta vẫn đấu tranh để bảo vệ, và tự biến mình thành một nước lớn chỉ biết bắt nạt các nước láng giềng nhỏ hơn.

Qua đây tôi cũng xin nói đến điểm cuối cùng -- rằng nền dân chủ sẽ bị đe dọa mỗi khi chúng ta coi nhẹ nó. Tất cả chúng ta, dù bất kì đảng phái nào, cần tham gia vào nhiệm vụ tái thiết các giá trị dân chủ của chúng ta. 

Khi tỉ lệ bỏ phiếu đang ở nhóm thấp nhất trong các nước có nền dân chủ tiên tiến, chúng ta cần phải đơn giản hóa, thay vì phức tạp hóa, việc bầu cử. 

Khi niềm tin vào thể chế đang ở mức thấp, chúng ta cần cắt giảm tầm ảnh hưởng của đồng tiền đối với chính trị, và đề cao các nguyên tắc minh bạch và đạo đức trong việc công. 
Khi quốc hội không vận hành tốt, chúng ta cần kêu gọi các chính trị gia hướng đến các giá trị chung thay vì những quan điểm cực đoan cứng nhắc.

Tất cẩ phụ thuộc vào sự tham gia của chúng ta, vào việc chúng ta chấp nhận thực thi trách nhiệm công dân, dù cán cân quyền lực có ngả về bên nào đi chăng nữa.

Hiến pháp của chúng ta thật sự lầ một món quà tuyệt vời. Nhưng thực chất nó cũng chỉ là một tập giấy. Bản thân nó chẳng có quyền lực gì. Chính chúng ta mới là những người trao cho hiến pháp quyền lực. Chính chúng ta mới là những người trao cho hiến pháp ý nghĩa -- bằng sự tham gia, bằng những lựa chọn chúng ta đưa ra, bằng những liên minh chúng ta thành lập.

Dù chúng ta có đấu tranh vì quyền tự do của mình hay không, dù chúng ta có tôn trọng và thúc đẩy pháp quyền hay không, đó là quyết định của chúng ta. Nước Mỹ chẳng phải mỏng manh gì, nhưng những gì chúng ta thu về được trong suốt chặng đường đến với tự do thì không thể đảm bảo chắc chắn.

Trong diễn văn từ biệt của mình, George Washington viết rằng chính phủ tự trị là thành tố quyết định an nguy, thịnh vượng, và tự do của chúng ta, nhưng "vì nhiều lý do và từ nhiều nguồn căn, những cơn đau sẽ xuất hiện... làm yếu đi lòng tin của chúng ta vào sự thật ấy".

Và vì thế chúng ta cần phải bảo tồn sự thật ấy bằng tâm lý "sốt sắng đầy ghen tuông"; rằng chúng ta cần "gạt phăng từ lúc chớm nở mọi âm mưu chia rẽ bất kì nơi nào trên đất nước này, hay làm suy yếu những sợi dây thiêng liêng" đã quy chúng ta về một mối.

http://soha.vn/cap-nhat-toan-van-bai-phat-bieu-chia-tay-cua-tong-thong-my-barack-obama-20170111104111485.htm