NGỪNG THAN VÃN, HÃY NẮM BẮT CƠ HỘI

Câu chuyện về ông lão bán hoa quả cùng 3 cậu nhân viên trong bài viết sẽ cho bạn thấy rằng: người tuyển dụng chỉ mang lại cho bạn cơ hội, còn thành công thăng tiến là thứ bạn phải tự mình có được.


Thế gian này không có một ông chủ nào tặng cho bạn sự vinh hoa phú quý, thứ mà họ cho bạn chỉ có thể là “cơ hội”.

Bạn chỉ cần nắm bắt lấy các “cơ hội” giúp ông chủ gia tăng doanh thu, giúp công ty gia tăng lợi nhuận, lúc đó bạn mới có thể dựa vào nguồn lực của công ty và ông chủ nâng cao vị thế của mình, nước có lên thì thuyền mới lên theo.

Ông chủ của một quầy bán hoa quả, do tuổi cao không thể đứng lâu bán hàng được, nên đã dán một tờ thông báo tuyển người bán hàng. Vài hôm sau, có một người thanh niên đến xin việc, anh ta hỏi ông chủ trả lương cho anh ta bao nhiêu một tháng?

Ông chủ quầy hoa quả cười nói: “Quầy hoa quả của tôi chỉ là một quầy nhỏ, không có khả năng trả theo tháng, tất nhiên còn phải xem cậu một ngày bán được bao nhiêu nữa, tôi sẽ trả cho cậu 1/10 số tiền cậu bán được, bán ngày nào trả luôn ngày đấy”.

Anh này nghe xong, ngắm nghía một lúc quầy hoa quả cũ kỹ rồi cau mày nói: “Tôi từ chối, vì như vậy chả có sự bảo đảm gì cả”. Nói xong, anh ta liền bỏ đi.

Sau đó lại có một người thanh niên khác đến xin việc, cũng hỏi lương tháng ông chủ sẽ trả bao nhiêu? Và ông chủ quầy hoa quả cũng nói với anh ta y hệt những gì đã nói với anh thanh niên trước. Anh này nghe xong ngẫm nghĩ một lúc nói: “Lĩnh theo ngày hay tháng không quan trọng, quan trọng là trung bình mỗi tháng quầy của ông bán được bao nhiêu tiền hoa quả?”.

Bài học thành công

Ông chủ quầy hoa quả trả lời: “Hoa quả phân theo mùa, kinh doanh cũng có lúc nhanh chậm, lúc đắt hàng có thể bán được đến trên trăm triệu, lúc bán chậm thì tháng có khi chỉ được 20 triệu”. Nghe vậy, anh này quát lên “bán thế này cả đời cũng không giàu được, chỉ có thằng ngu mới đến đây bán hàng”, nói xong anh ta bỏ đi luôn.

Lại qua vài ngày, có một cậu bé đến xin việc, hỏi ông chủ trả lương thế nào? ông chủ lại nói hệt những gì nói với những người trước. Cậu bé nghe xong cười nói: “những ngày lễ và cuối tuần, ông có thể trả thêm cho cháu lên 2/10 được không? Còn nếu như ngày nào mà bán được 30 triệu tiền hoa quả trở lên, thì trả cho cháu 3/10 số tiền bán được?”.

Ông chủ quầy hoa quả nghe xong vừa cười vừa xoa đầu cậu bé: “cháu thật thông minh, cũng biết ngày lễ và cuối tuần thường đắt hàng hơn ngày thường, vậy cứ tạm quyết định như vậy đi, nhưng ông nói trước mỗi ngày mà bán được 30 triệu không dễ đâu cháu nhé”.

Và cứ như vậy, cậu bé ngày nào cũng mang hoa quả ra rửa sạch và thay đổi vị trí bày của các loại quả cho nhau, ngày lễ hay cuối tuần còn làm mấy tờ rơi khuyến mãi cho ai mua 3 triệu tiền hoa quả tặng thêm 300 ngàn tiền hoa quả tùy chọn.

Cứ như vậy, chưa đầy một tháng, cậu bé đã nhận được 30 triệu tiền lương tương đương mỗi ngày nhận được trên 3 triệu đồng. Rồi vài năm sau, cậu đã kiếm được khá nhiều tiền, liền mua lại quầy bán hoa quả của ông chủ cũ, rồi nhờ vào sự nhanh nhẹn hoạt bát của mình cậu mở thêm nhiều cửa tiệm bán hoa quả khác nữa, nhờ vậy sau này cậu đã trở nên giàu có.

BÀI HỌC

Theo khảo sát, trên thế giới có đến 70% số người lao động không hài lòng với mức lương của mình, kể cả họ biết được tình hình kinh doanh của công ty đang đi xuống, lợi nhuận sụt giảm, nhưng có những người vẫn đòi hỏi ông chủ của mình tăng lương.

Rõ ràng, 70% số người này cũng giống như người thanh niên đầu tiên đến xin việc ở quầy bán hoa quả, họ chỉ cần có chế độ cố định, bất kể họ làm tốt hay không tốt thì mức lương của họ đều không thay đổi.

Ngoài ra, trong số 70% này, cũng có không ít người giống như người thanh niên thứ 2 đến xin việc ở quầy hoa quả, những người này họ đều nghĩ rằng ai là ông chủ đều có nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý trong tầm tay, và nếu như ông chủ không cho họ ít bổng lộc, họ sẽ nghĩ ông chủ keo kiệt bủn xỉn và họ sẽ không ngừng thay đổi công việc. Những người như vậy, đến già họ vẫn đang đi tìm sự viinh hoa phú quý từ người khác.

Thế gian này không có một ông chủ nào tặng cho bạn sự vinh hoa phú quý, thứ mà họ cho bạn chỉ có thể là “cơ hội”. Bất kể bạn bán hoa quả hay bạn bán máy vi tính, chỉ cần bạn hiểu được đạo lý này bạn sẽ giống như cậu bé bán hoa quả ở trên, nhận được càng nhiều vinh hoa phú quý từ tay ông chủ.

Nguồn: Tri thức trẻ

LATE - NO - MORE

Những kinh nghiệm xương máu về việc đi làm muộn của Brent Beshore - CEO và nhà sáng lập công ty tài chính adventur.es.


Có một liều thuốc kì diệu, có thể giúp bạn kiếm nhiều tiền hơn, hạnh phúc hơn, nhìn đỡ béo hơn và có những mối quan hệ tốt hơn.

Nó là một sản phẩm y học không mới nhưng mang tính cách mạng được gọi là "không-muộn-nữa" (late-no-more). Chỉ một liều mỗi ngày sẽ giúp bạn luôn đúng giờ, nâng cao đáng kể cuộc sống của bạn và của những người xung quanh bạn.

Hãy gạt những chuyện đùa đó sáng một bên, nói chung đi làm muộn là chuyện không thể chấp nhận được. Dù nghe có vẻ gay gắt nhưng đó là sự thật và nên được nhắc đến thường xuyên hơn.

Đi ăn tối, dự hội nghị, hay họp, đi uống cà phê với bạn hay đơn giản là đi làm hàng ngày - có đúng giờ hay không sẽ cho tôi biết rất nhiều điều về chính bản thân bạn.

Việc đi trễ làm phiền tôi nhiều đến mức mà chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tôi cực kỳ khó chịu. Đôi khi, tôi đến muộn, tôi thường toát mồ hôi lạnh cả người. Càng đến muộn, trông tôi càng chẳng ra sao. Nếu tôi đến muộn trên 15 phút, trông tôi như vừa bước lên từ bể bơi vậy.

"...Nếu tôi đến muộn trên 15 phút, trông tôi như vừa bước lên từ bể bơi vậy"

Về vấn đề đi muộn, tôi thấy mình thuộc một nhóm rất nhỏ. Có vẻ như hầu hết mọi người đều xem thời gian họp hoặc deadline chỉ đơn thuần là một lời khuyên nhỏ về những gì có thể xảy ra.

Người ta thường bảo tôi cứng nhắc và vô lý. Trong một thế giới mà ai cũng "cao su" như thế này, đề cao việc đúng giờ thường không thu được bao nhiêu cảm tình của mọi người, tôi thấy thế cũng chẳng sao cả.

Có lý do mà chúng ta đặt ra thời gian họp và deadline. Việc ấy giúp chúng ta phối hợp có hiệu quả hơn, giảm sự lãng phí thời gian và công sức, giúp ta đặt ra những mục tiêu cần đạt được. Bạn nghĩ người ta sẽ làm được bao nhiêu việc nếu mọi người chỉ “bình chân như vại” và “nước đến chân mới nhảy”?

Đấy chính là định nghĩa của sự kém hiệu quả. Không khó tưởng tượng lắm. Xem trong tuần trước, tôi đã gặp 13 người khác nhau đến họp muộn, hoặc quên deadline. Như một dịch bệnh quái ác, nhưng lại được lấp liếm đi nhờ một vài câu nói “lỗi của tôi”, “xin lỗi mọi người” và “anh biết mà, abcxyz....”. Câu trả lời những người đó muốn là “không sao đâu”, nhưng thực tế thì không ổn chút nào hết.

Đây là những lý do:



Thiếu tôn trọng: Đúng giờ là tôn trọng người khác. Đó là dấu hiệu cho thấy bạn quan tâm và đánh giá cao người khác. Nếu đã không tôn trọng người đó rồi, vậy thì còn gặp để làm gì?

Khinh suất: Vô ý hay cố tình đến muộn đều chứng tỏ sự thiếu quan tâm đến cuộc sống của những người khác. Đơn giản là bạn chẳng thèm quan tâm đến ai cả.

Phô trương: Cố tình đi trễ thường là để thể hiện "uy quyền". Việc ấy cho mọi người thấy bạn là người “quan trọng” và nắm đằng chuôi trong một mối quan hệ. Người ta cũng thường gọi những người như thế là "thằng đểu".

Giảm tín nhiệm: Khi bạn bỏ lỡ một cuộc họp hay deadline, sự tín nhiệm của người khác đối với bạn sẽ giảm đi nhanh như quả bóng bị xì hơi. Nếu đến việc đúng giờ còn không làm được, làm sao có thể in tưởng bạn trong những nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều?

Không có lãi: Ví dụ, có 5 người đang tổ chức một cuộc họp lúc 2 giờ chiều. Bạn đi trễ 10 phút, tức đã phí 10 x 4 = 40 phút thời gian của những người còn lại. Giả sử công ty trả lương 200USD/giờ cho mỗi nhân viên. 40 phút bằng khoảng 133USD, số tiền đó bạn có trả hộ họ không?

Vô tổ chức: Nếu bạn không thể theo đúng lịch của mình, còn những chuyện nào trong đời bạn sắp đổ bể nữa đây? Việc hay trễ nải cho thấy cuộc sống của bạn chẳng mấy vững chãi, đó là kiểu người tôi không muốn giao du nhiều.

"Quá" bận rộn: Mọi người thường thích đánh đồng sự bận rộn với sự quan trọng, tuy những người thực sự thành công đều biết đó là chuyện nhảm nhí. Có cuộc sống quá bận rộn chỉ cho thấy bạn không biết cách sắp xếp và ưu tiên công việc, hoặc không biết cách nói “không”, cả hai việc đó đều tệ như nhau.

Vô trách nhiệm: Có vài người đơn giản là “nuốt lời”, tùy ý quyết định không làm những gì mình đã nói/hứa hẹn vào ngay những phút cuối cùng. Như thế có vớ vẩn không?

Hội chứng hoang tưởng, tự đại: Ai cũng từng mắc và khỏi bệnh này trước năm 8 tuổi, vài người vẫn thật sự tin rằng họ là cái rốn của vũ trụ. Không hay ho chút nào đâu nhé.

Như tôi đã nói, tôi thi thoảng vẫn đi trễ. Vì thật sự có chuyện khẩn cấp hay vì một lý do khách quan nào đó. Mỗi khi như thế, tôi cố gắng giải thích chi tiết lý do tại sao tôi đến muộn, xin lỗi một cách chân thành, đảm bảo rằng những người khác biết tôi đang nghiêm túc. Cam đoan rằng điều đó sẽ không xảy ra lần nữa.

Thử tượng tượng xem, cuộc sống của bạn sẽ sung sướng đến mức nào, nếu ai cũng làm những gì đã cam kết, đã hứa theo đúng thời hạn? Chính bản thân bạn nên sử dụng liều thuốc "không-muộn-nữa" luôn và ngay.

Nguồn:
http://cafebiz.vn/den-som-5-phut-moi-la-dung-gio-den-dung-gio-la-den-muon-con-den-muon-thi-khong-the-chap-nhan-duoc-20161223193021882.chn

KIM TỰ THÁP NGƯỢC - MÔ HÌNH QUẢN TRỊ CỦA THẾ GIỚI DI ĐỘNG

KIM TỰ THÁP NGƯỢC - MÔ HÌNH QUẢN TRỊ CỦA THẾ GIỚI DI ĐỘNG

Trong buổi Hội thảo nhà đầu tư được tổ chức tại Hà Nội đầu tháng 6 này, CEO Nguyễn Đức Tài của Thế giới di động đã rất tự tin với chiến lược nhân sự của mình khi khẳng định, nhân viên của TGDĐ vô cùng tận tâm với công việc, và chắc chắn không thể bị đối thủ “mua chuộc”.
Một trong những bí kíp được vị doanh nhân này sử dụng, mà theo ông mang lại hiệu quả rất rõ nét, đó là mô hình quản trị Kim tự tháp ngược. Theo đó, nhân viên của doanh nghiệp sẽ được đặt lên vị trí số 2, trên cả cổ đông - những ông chủ doanh nghiệp, và chỉ sau khách hàng.
Vậy mô hình này cụ thể là gì? Nó ưu việt ra sao mà khiến ông chủ TGDĐ tâm đắc đến thế?
Mô hình Kim tự tháp ngược là gì?
Trước khi tìm hiểu về mô hình kim tự tháp ngược, cùng xem lại mô hình kim tự tháp (kiểu truyền thống).
Mô hình quản lý truyền thống (theo hình kim tự tháp) được phân cấp theo thứ tự từ cao xuống thấp. Quyền lực cao nhất và quyền ra quyết định tập trung trên đỉnh kim tự tháp – vị trí dành cho lãnh đạo cao nhất. Các cấp bên dưới thừa hành và chịu trách nhiệm thực thi những mệnh lệnh từ cấp trên.
Sự khác nhau căn bản giữa hai mô hình này là vai trò của quản lý - nhân viên, ai là người hỗ trợ.
Mô hình kim tự tháp ngược theo đó là một phép ẩn dụ, đảo ngược cách quản lý truyền thống. Cụ thể, phần lớn nhất của kim tự tháp – các nhân viên, những người gần gũi với khách hàng và quá trình sản xuất kinh doanh nhất, sẽ được đặt ở khu vực cao nhất. Các quản lý cấp cao hơn xếp ở vị trí thấp hơn trên kim tự tháp ngược này.
Trong mô hình này, nhân viên sẽ được trao quyền, được quyết định và tự do hành động. Nhà quản lý sẽ hỗ trợ toàn nhóm, với vai trò cố vấn hay huấn luyện viên. Về lý thuyết, mô hình này giúp cho tổ chức vận động nhanh hơn, linh hoạt và hiệu quả hơn.
Khách hàng là trên hết, nhân viên là quan trọng nhất
Ông Kip Tindell, CEO Container Store, người rất thành công trong áp dụng mô hình kim tự tháp ngược từng đúc rút: "Nếu nhân viên không hài lòng, khách hàng không hài lòng thì sau đó cổ đông cũng sẽ không được hạnh phúc."

Trong mô hình kim tự tháp ngược, nhân sự quan trọng nhất là nhân viên - những chiến binh nơi tiền tiêu của thương trường. Họ là những người trực tiếp giao dịch, chuyển tải các sản phẩm – dịch vụ, nâng cao hình ảnh thương hiệu doanh nghiệp… với khách hàng. Họ là mấu chốt quyết định sự hài lòng và tạo dựng quan hệ bền vững giữa khách hàng với doanh nghiệp. Tuy nhiên, đội ngũ nhân sự này thường đông và có sự biến động rất lớn, dễ nghỉ việc, nhảy việc.
Trở lại với Thế Giới Di Động, khi áp dụng mô hình này, ông Tài chia sẻ nhân viên TGDĐ được đặt ở vị trí thứ hai, chỉ sau khách hàng và cao hơn cả cổ đông – những ông chủ thực sự của doanh nghiệp, hay đối tác, bạn hàng. Theo đó, nếu có mâu thuẫn lợi ích giữa nhân viên và các cổ đông, hay đối tác, nhà cung cấp, Thế Giới Di Động sẽ ưu tiên bảo vệ quyền lợi cho nhân viên, như cách họ giữ chính sách ESOP cao dù từng gây tranh cãi với cổ đông.
Với số lượng lên đến hàng trăm cửa hàng, cùng tốc độ mở rộng chóng mặt của TGDĐ trong những năm qua, nếu áp dụng quy trình ra lệnh - thừa hành theo kiểu cũ lên toàn hệ thống sẽ rất mất thời gian và kém hiệu quả.
Mô hình kim tự tháp ngược sẽ cho phép hàng trăm cửa hàng trưởng ở TGDĐ chủ động tự xử lý các vấn đề nảy sinh và đưa ra quyết định nhanh chóng để việc bán hàng đạt hiệu suất cao nhất, thay vì chờ đợi quyết định từ một vài lãnh đạo cấp cao. Quản lý cấp cao sẽ đóng vai trò hỗ trợ tối ưu cho toàn hệ thống vận hành một cách hiệu quả nhất.
Không riêng gì TGDĐ, các doanh nghiệp bán lẻ, tiêu dùng hay các ngân hàng thương mại ngày nay đều có tôn chỉ hoạt động “khách hàng là trên hết”. Do đó, họ luôn tập trung xây dựng cơ cấu nhân sự theo hình kim tự tháp ngược, nghĩa là, từ vị trí quản trị cấp cao cho đến đội ngũ chuyên viên đều thúc đẩy bán hàng sao cho đạt hiệu suất cao nhất.
Chìa khóa thành công
Yếu tố quyết định thành công cho mô hình này là người lao động đòi hỏi phải phát triển các kỹ năng mới, thay vì chỉ đơn giản là được hướng dẫn. Họ cần thời gian trau dồi và được đào tạo để làm chủ các kỹ năng làm việc theo nhóm. Ban đầu, một số nhân viên có thể miễn cưỡng hay hoài nghi.
Các nhân viên trong mô hình này cũng cần nắm được thông tin và được truyền thông đầy đủ, họ cần hiểu rõ mục tiêu của tổ chức và vai trò của họ trong việc đạt được mục tiêu đó.
Một câu hỏi điển hình dành cho một nhân viên tuyến đầu trong mô hình Kim tự tháp ngược là "Bạn cần gì ở tôi để có thể làm việc hiệu quả nhất ở vị trí đó". Khi đã nắm được mong muốn của nhân viên, nhà quản lý cần đảm bảo các nguồn lực và học cách tin tưởng cấp dưới để họ có thể tự lực hoàn thành mục tiêu công việc.
Ngoài ra, các nhà quản lý cần đảm bảo thống nhất việc trao quyền cho nhân viên, cung cấp các nguồn lực cần thiết để họ phát triển kỹ năng, đặt niềm tin vào họ và chỉ nên đảm nhận vai trò cố vấn hay huấn luyện viên.
Vì sao CEO Thế giới di động tự tin nói: Người ta có thể lấy đi phó TGĐ của FPT nhưng sale manager của tôi thì không?

CHUYỆN CƯỜI THỜI TEM PHIẾU

Nhiều năm, các kho lương thực Hà Nội cạn kiệt, dòng người xếp hàng kín các cửa hàng mậu dịch. Gạo mốc trộn bo bo là điều không hiếm trong những ngày cả nước chạy ăn từng bữa.

Nhắc đến thời bao cấp, những thế hệ người Việt trải qua đều có nhiều chuyện bi, hài. 30 năm trôi qua, có người không muốn nhớ lại, cũng có người luôn nhắc nhở con cháu về sức chịu đựng, ý chí vượt khó đi lên.
Xếp hàng cả ngày
Những năm 80 của thế kỷ trước, tùy thuộc vào vị trí công việc, đặc thù nghề nghiệp mà cán bộ, công chức nhà nước cũng như người dân lao động được phát tem phiếu mua lương thực, thực phẩm với chế độ riêng.
Cán bộ cao cấp hưởng tiêu chuẩn đặc biệt A1; phiếu A dành cho bộ trưởng; thứ trưởng phiếu B; trưởng các cục, vụ, viện được hưởng phiếu C và có các cửa hàng phục vụ riêng tại phố Tông Đản, Nhà Thờ, Vân Hồ (Hà Nội)... Lúc bấy giờ dân gian có câu Tông Đản là của vua quan/ Nhà Thờ là của trung gian nịnh thần/ Đồng Xuân là của thương nhân/ Vỉa hè là của nhân dân anh hùng.
chuyen-xep-hang-nuoi-lon-thoi-bao-cap
Cảnh xếp hàng mua rau thời bao cấp. Ảnh: John Ramsden.
"Tôi thật khâm phục Bộ Nội thương thời ấy nghĩ ra ma trận tem phiếu cho người dân, nào phiếu vải, phiếu đường, phiếu dầu, phiếu củi...", anh Chu Quảng Nhân (43 tuổi, ở Trần Xuân Soạn, Hai Bà Trưng, Hà Nội) nhớ lại.
Thiếu niên Hà Nội thời bao cấp như anh Nhân ngoài đi học còn có nhiệm vụ đặt gạch ghi tên, xếp hàng giữ chỗ mua gạo, rau, thịt, cá cho bố mẹ. Tem phiếu, sổ gạo trở thành nguồn sống của mỗi gia đình, chẳng may bị móc trộm thì đói cả tháng. Mỗi lần mua hàng xong, mẹ anh Nhân lại bọc hai thứ ấy bằng mấy lượt nylon rồi cất kỹ trong buồng hoặc bỏ vào hòm khóa lại.
Anh Nhân hay đùa rằng lứa 7X lớn lên thời ấy là "thế hệ lùn đi vì gánh nước". Cậu bé Nhân hơn 10 tuổi sau giờ học là ba chân bốn cẳng chạy về lấy thùng sắt tây đi hứng nước sạch phân phối ở vòi công cộng đầu phố. "Thời ấy, xếp hàng lấy nước là cả một nghệ thuật, miệng thì cười toe toét nói chuyện với lũ bạn, chân thì đá cái thùng của mình lên trước để lấy cho nhanh", anh kể.
Ngày nào mất nước là hàng dãy thùng xếp ngay ngắn trên phố để "xí" chỗ mà không thấy người đâu, nhưng chỉ cần có nước là ngay lập tức đông như chợ vỡ. Ai để thùng mà không có mặt là bị chen ngang. Cảnh xếp thùng lấy nước có khi từ mờ sáng hôm trước đến nửa đêm hôm sau. Vòi nước công cộng đông nghịt người là nơi vo gạo, rửa rau của các bà, nơi tắm của cánh đàn ông và trẻ con.
Nhắc đến hai từ "bao cấp", ông Nguyễn Xuân Thành ở 57A Hàng Bồ (Hoàn Kiếm) rùng mình nhớ lại cảnh xếp hàng cả ngày, đến đi tắm, đi vệ sinh cũng phải xếp. Nhà ông 8 người, chen chúc ở căn phòng 9,6 m2. Cả ngõ 12 hộ dân chung một khu bếp, đến giờ thổi cơm là ồn ào như chợ. Nhà đun bằng dầu, nhà nấu bằng mùn cưa, người quạt, người thổi, khói bốc mù mịt, nhóm được bếp thì mặt cũng ám đầy muội than, ho sù sụ vì khói.
Hơn 100 nhân khẩu mà có 3 nhà vệ sinh công cộng. Sáng sớm mỗi người cầm tờ báo xếp thành hàng dài. Có người chờ lâu quá không chịu nổi, chạy lên nhà xong lúc sau thấy đi làm, còn giải quyết kiểu gì thì không biết.
chuyen-xep-hang-nuoi-lon-thoi-bao-cap-1
Cân lợn bán cho hợp tác xã. Ảnh: TTXVN.
Lo lợn ốm hơn lo chồng con
Đồng lương không đủ sống nên công chức, giáo viên ở thành phố rầm rộ nuôi lợn, nuôi gà như một cách cải thiện thu nhập. Nhà nhà nuôi lợn, người người nuôi lợn, nhà cao tầng tập thể cũng như nhà cấp bốn xập xệ. "Thủ trưởng lợn" được nuôi trong nhà tắm, nhà vệ sinh, được chăm bẵm cẩn thận, lợn ốm còn lo hơn chồng con ốm.
Phó giáo sư Văn Như Cương khi ấy là giảng viên Đại học Sư phạm Hà Nội. Đi Liên Xô về, ông bảo vệ thành công luận án và trở thành phó tiến sĩ, nhận lương 74 đồng mỗi tháng. Vợ chồng ông đi dạy chật vật nuôi ba đứa con. Gạt đi sĩ diện của trí thức, ông cũng nuôi lợn. Thức ăn là cuống rau, cám, bã rượu. Ông nhịn cả nước mắm phân phối để dành cho lợn mỗi khi kém ăn.
Mỗi tháng lợn tăng được vài kg, ông "quy thịt tính ra tiền" được hơn 70 đồng, đúng bằng lương ông thời ấy. Bạn bè đến chơi, thầy Cương bảo nhà có hai phó tiến sĩ, ông là một, con lợn là hai. Phó tiến sĩ Cương thi thoảng còn kêu ca, chứ "phó tiến sĩ" kia chỉ ăn và ủn ỉn.
Hồi ấy, nhiều nơi mời đi dạy thêm nhưng ông Cương quyết từ chối vì thấy "làm tiền" quá. "Có năm gần đến ngày giỗ bố, tôi không xoay được đồng nào làm mâm cơm mời họ hàng. Hết cách, thế rồi cũng phải đi dạy thêm", ông kể. Xoay xở mãi, ông cũng lo mâm cơm cúng có rau và thịt, tích góp từ tiền dạy thêm và tem thịt của cả nhà một tháng.
Thời cả nước ăn mặc bằng tem phiếu, gạo mậu dịch nhiều khi mốc, hôi nhưng vẫn phải ăn. Có lần vợ đi xếp hàng mua gạo quá trưa chưa về, ông vay tiền hàng xóm để đong gạo chợ. Mặc cả xong, chuẩn bị trả tiền thì vợ hớt hải chạy ra bảo mua được gạo mậu dịch rồi.
"Bà bán gạo nài nỉ bảo thầy cứ thử ăn gạo này một lần xem có khác gạo mậu dịch không. Tôi bảo không, hồi nhỏ tôi từng ăn gạo này rồi, vẫn nhớ mùi cơm thơm lắm nhưng giờ thiếu tiền nên đành ăn gạo mậu dịch. Túng thiếu đến nỗi một cân gạo ở ngoài cũng không dám mua", thầy Cương kể.
"Đẹp trai đi bộ không bằng mặt rỗ đi Lơ"
Những chiếc xe đạp Peugeot, Favorite, Supercub, Babetta được coi là "siêu xe" thời bao cấp. Xe mua về phải đi đăng ký số khung, rồi chờ công an cấp giấy chứng nhận sở hữu, cấp biển số. Anh chàng nào đi "siêu xe" đảm bảo tán gái bao giờ cũng thành công. Những tài sản giá trị trở thành câu cửa miệng Làm trai cho đáng nên trai/ Có Pha-vơ rít, có đài thắt lưng, hay Đẹp trai đi bộ không bằng mặt rỗ đi Lơ (Peugeot cá vàng)/ Mặt rỗ đi Lơ không bằng lưng gù đi Cub...
chuyen-xep-hang-nuoi-lon-thoi-bao-cap-2
Giấy chứng nhận sở hữu xe đạp của ông Nguyễn Trọng Phúc, nguyên Viện trưởng Lịch sử Đảng. Những chiếc xe đạp như Peugeot, Aviac... có giá trị bằng cả cây vàng nên có giấy chứng nhận sở hữu như ôtô, xe máy hiện nay. Ảnh:Hoàng Phương.
Bà Hoàng Thị Nụ (74 tuổi) vợ nguyên Chủ nhiệm văn phòng Quốc hội Vũ Mão kể, hồi đó chồng bà là Bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn. Các con trai, con gái tuổi thiếu niên, sáng đi học, chiều đi xếp hàng lấy bánh mì, mua rau mậu dịch... Ông Vũ Mão hưởng tiêu chuẩn phiếu C nên được ưu tiên mua gạo ở cửa hàng 35 Ngô Quyền. Gạo mang về lại san sẻ cho bạn bè trong tập thể Trung ương Đoàn (31 Trương Hán Siêu) nếu họ chưa mua được. Sau nhà nào mua được lại trả, cứ đùm bọc qua những ngày khó khăn nhất.
Có năm, các kho lương thực ở Hà Nội cạn kiệt, cả nước chạy ăn từng bữa, ăn bo bo thay cơm. "Khi đó tôi đi học bên Liên Xô. Bọn trẻ ở nhà đang tuổi lớn, ăn bo bo đến ám ảnh. Có cái xe đạp của Tiệp Khắc giá trị nhất, thế là bố con ông ấy phải bán đi mua mấy chục cân gạo cầm cự", bà kể.
Bà Nguyễn Thị Bạn (84 tuổi) trước là cán bộ xã Quảng An (Tây Hồ, Hà Nội) dành dụm hơn 5 năm được một món tiền, nhờ cô cháu chuyên buôn đồ trên chợ Đồng Xuân mua cho chiếc Peugeot 430 đồng, giá trị bằng một cây vàng. "Cái cảm giác đi xe máy xịn hay ôtô sang bây giờ cũng thường thôi, không sướng bằng lần đầu tiên được đi xe Peugeot hồi đó đâu", bà nói.
Một hôm, cậu cháu trai mượn xe đi tập làm xước. Xót của, bà Bạn đem chiếc Peugeot về, lau một lượt khăn ướt, thêm lượt khăn khô rồi... đóng hộp cất đi. Cách đây 10 năm, khi Bảo tàng dân tộc học mở cuộc triển lãm Cuộc sống Hà Nội thời bao cấp, chiếc Peugeot được bán cho bảo tàng với giá 3 triệu đồng. Giờ chiếc xe đang được trưng bày tại Bảo tàng Hà Nội, vẫn còn nguyên.
Với hàng triệu người, thời bao cấp là một miền ký ức vừa muốn quên đi nhưng cũng thật đáng để nhớ. "Những năm tháng ai cũng khổ như nhau nên thấy cái khổ của mình bình thường lắm. Nhớ nhất có lẽ là tình cảm trong sáng của con người thời ấy và khoảng cách giữa giàu nghèo không quá xa xôi", PGS Văn Như Cương nói.
http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su/nhung-chuyen-cuoi-ra-nuoc-mat-thoi-tem-phieu-3509053.html

10 YẾU TỐ ĐỂ TRỞ THÀNH LÃNH ĐẠO TÀI BA

Làm lãnh đạo không phải điều đơn giản, bạn phải chịu trách nhiệm cho lời nói, hành động của mình cũng như đưa được quyết định đúng đắn, hướng tập thể tới mục tiêu hoàn thiện.

    Ai cũng có khả năng làm lãnh đạo nhưng chỉ người có 10 yếu tố này mới trở thành lãnh đạo tài ba
    Những người đã làm việc quá lâu dưới tư cách một nhân viên thường quên mất rằng làm lãnh đạo khó tới mức nào. Bất kì người lãnh đạo tài ba nào cũng cần có một tâm trí tốt để đưa ra quyết định đúng đắn giúp doanh nghiệp, tập thể tới với thành công.
    Mặc dù vậy, bạn có thể làm lãnh đạo mà không cần chức danh. Bên trong mỗi người đều tiềm ẩn những tổ chất giúp chúng ta trở thành người dẫn đầu. Hãy xem những quy tắc cơ bản để trở thành một lãnh đạo được CEO của Zappos cùng CEO của Evernote chia sẻ, đây là những khả năng, bài học sẽ giúp bạn bứt tốc trên con đường quản lý.
    1. Khả năng kết nối, đưa ra câu trả lời cho những câu hỏi "vì sao"
    Để có được khả năng này, trước hết bạn cần biết mình là ai, mình đang ở đâu và tầm nhìn của tập thể sẽ ra sao trong tương lai. Tiếp theo đó bạn phải sẵn sàng chia sẻ tầm nhìn này với những người khác xung quanh mình. Người khác sẽ không nghe theo bạn nếu bạn không có mục tiêu, nếu bạn không đưa ra những điểm lợi họ có được họ cũng sẽ sớm bỏ bạn mà đi.
    2. Có niềm đam mê và cống hiến cho tập thể
    Đam mê là thứ cổ vũ tất cả mọi người để đạt được mục tiêu cũng như khiến họ làm việc chăm chỉ cả ngày. Xây dựng một mô hình kinh doanh hay một công ty rất khó, bạn cần có nhiều người làm cùng mình và năng lượng giúp họ hoạt động tới khi đạt đích.
    3. Có thể đưa ra ví dụ cụ thể từ kinh nghiệm bản thân
    Trong bất kì loại hình kinh doanh nào, chẳng có thứ kiến thức gọi là tuyệt đối. Những thứ bạn nói và chia sẻ với mọi người phải là kinh nghiệm thật, sách vở, hàn lâm tới mấy cũng khó áp dụng được vào thực tế khốc liệt. Hãy đưa ra những ví dụ cụ thể, cho phép những người trong tập thể đóng góp ý kiến, đánh giá để tìm ra giải pháp tuyệt vời nhất.
    4. Không ngừng xây dựng hệ thống quan hệ bản thân
    Chẳng ai có thể thành công một mình, hệ thống kết nối của bạn luôn phải phát triển để thích nghi với môi trường cũng như những thách thức xung quanh. Điều này chỉ diễn ra nếu bạn năng động, dám mở rộng quan hệ với người khác, đơn giản hơn bạn có thể mở lòng mình ra giúp đỡ người khác mỗi khi họ gặp khó khăn.
    5. Sẵn sàng đưa ra quyết định và sẵn sàng hành động
    Những quyết định đúng lúc có thể cứu sống bạn cùng tập thể khi cần thiết. Và trong những tình huống phức tạp, đưa ra một quyết định để mọi người thực hiện theo bao giờ cũng tốt hơn không làm gì. Những doanh nhân thông minh thường dành ra nhiều thời gian để tìm kiếm câu trả lời, thực hiện theo nó và không bao giờ nhìn lại xem liệu có cách nào tốt hơn hay không.
    6. Tập luyện sự bình tĩnh trong phán đoán
    Nhân viên không thích làm việc với những lãnh đạo quá khó đoán, không kiên định và luôn tránh né thay đổi. Những người lãnh đạo tốt là những người sẵn sàng kết nối với người khác để nghe xem họ muốn gì. Họ xây dựng niềm tin với mọi người bằng hành động, sự chắc chắn và không ngại đổi thay.
    7. Cổ vũ sự sáng tạo và suy nghĩ đột phá
    Trong kinh doanh, sáng tạo, dám mạo hiểm cũng như khả năng phát triển bản thân là những yếu tố rất quan trọng. Đừng chờ tới lúc đối thủ ép bạn ra sản phẩm mới, hạ giá hay thay đổi mô hình mới xem lại bản thân. Hãy không ngừng sáng tạo, không ngừng cải thiện và hãy coi trọng những thất bại tới như chính những thành công của mình vì nó là bài học giúp cho công ty bạn phát triển hơn.
    8. Biết đánh đổi để đạt được thứ to lớn hơn
    Luôn tạo áp lực cho nhân viên cũng như luôn chờ đợi may mắn là thứ không bao giờ nên có ở những người lãnh đạo. Là một nhà lãnh đạo tài ba, bạn phải biết tận dụng những thứ mình có, chiến thắng những mục tiêu nhỏ để đạt được cái đích lớn lao. Điều này đồng nghĩa với việc chọn đúng người, chấp nhận đầu tư cho các công cụ và luôn cải thiện hệ thống để đương đầu với khó khăn.
    9. Cải thiện bản thân trước khi cải thiện người khác
    Là người dẫn đầu, bạn phải cải thiện kiến thức, kĩ năng của mình liên tục, hãy luôn nhạy bén với những mô hình kinh doanh, kĩ thuật mới và mài dũa kiến thức bản thân. Hãy có những phần thưởng xứng đáng cho các nhân viên nỗ lực, đừng phạt những sai lầm bởi nó có thể là cơ hội để thành công, cơ hội để người khác phát triển.
    10. Luôn có trách nhiệm với hành động, lời nói của mình cũng như tập thể
    Đừng nghĩ rằng khi bạn làm lãnh đạo, bạn có thể tuỳ ý thưởng phạt hay đổ trách nhiệm cho người khác. Nếu tập thể có một người phạm sai lầm, bạn phải là người gỡ rối, chịu trách nhiệm và có giải pháp xử lý. Đây là điều bình thường trong rất nhiều công ty hiện tại.
    Lãnh đạo không phải lúc nào cũng đi kèm với thành công, đừng thúc ép bản thân, hãy dần dần thay đổi để trở thành một con người hoàn thiện hơn, một lãnh đạo tốt hơn. Đừng chờ đợi ai chỉ cho bạn phải làm gì, bạn là người lãnh đạo, bạn sẽ tự tìm ra đường cho mình.
    http://cafebiz.vn/ai-cung-co-kha-nang-lam-lanh-dao-nhung-chi-nguoi-co-10-yeu-to-nay-moi-tro-thanh-lanh-dao-tai-ba-20161210103615028.chn

    BÀI HỌC SÂU SẮC TỪ TỶ PHÚ LÝ GIA THÀNH

    1. Chuyện tiền và việc đầu tư

    Có một câu chuyện lưu truyền trong giới thương nhân Hong Kong về tính tiết kiệm và sử dụng tiền nổi tiếng của ông Lý như sau: Một hôm, vô tình một đồng tiền kim loại từ trong túi ông Lý rơi ra, nếu như nhiều doanh nhân khác, chắc chắn họ sẽ bỏ đi. Tuy nhiên, ông Lý đã cúi xuống nhặt, nhưng không nhặt được.
    Một người bên cạnh đã nhặt giúp ông và lịch sự đưa trả cho ông. Ông Lý đã đưa cho người đó 100 đô la Hong Kong để tỏ lòng biết ơn.
    Người đó hỏi lý do, ông trả lời: “Nếu không nhặt đồng tiền kim loại thì sẽ bỏ phí, còn nhặt được tôi sẽ có cách dùng để nhân số tiền đó lên thành nhiều lần. 100 đô la cũng rất có ích nếu ông biết cách sử dụng. Tác dụng của đồng tiền không phải để dành mà là để sử dụng.”
    Một câu chuyện khác cũng rất thú vị. Đó là câu chuyện về người tài xế của Lý Gia Thành. Người tài xế này sau 30 năm lái xe cho ông Lý cũng đến tuổi nghỉ hưu. Ông Lý thấy vậy liền ngỏ ý tặng cho ông số tiền 2 triệu đô Hong Kong làm tiền dưỡng già. Tài xế liền từ chối và nói rằng bản thân mình đã để dành 20 triệu đô Hong Kong từ khi lái xe cho ông Lý. Lý Gia Thành thấy lạ liền hỏi: Mỗi tháng lương của lái xe khoảng 6.000 đô la Hong Kong, vậy làm sao trong 30 năm lại có 20 triệu đô Hong Kong?
    Ông tài xế trả lời: Mỗi lần nghe ông nói chuyện qua điện thoại muốn mua dự án nhà biệt thự nào hay cổ phiếu nào sắp lên giá là tôi liền ghi chép và lấy tiền tiết kiệm mua một ít. Bây giờ tính ra số tài sản đó cũng được 20 triệu đô Hong Kong rồi.
    Người tài xế gần gũi đã học được bài học đắt giá từ chính ông chủ của mình về thời cơ, sự cần kiệm, biết tích lũy để đầu tư. Và lẽ dĩ nhiên, khi ông chủ là tỷ phú thì bản thân ông là triệu phú cũng không có gì là ngạc nhiên.
    Vì vậy trong cuộc sống, khi ta đi học, quan trọng là gặp được người Thầy tốt, khi đi làm gặp được sư phụ tốt, khi ra ngoài gặp được bạn tốt và khi kết hôn gặp được người bạn đời tốt. Ông Lý luôn nhấn mạnh: Người ta gặp được nhau trong kiếp này gọi là duyên phận. Nhưng sống được bền lâu với nhau phải dựa trên chân thành và tín nghĩa.
    quote-gna-ly-gia-thanh-web



    2. Chuyện chiếc đồng hồvà việc sử dụng thời gian

    Tỷ phú giàu nhất châu Á Lý Gia Thành (Li Ka-shing) hoàn toàn có khả năng sắm những vật dụng xa xỉ, nhưng ông lại chỉ sử dụng chiếc đồng hồ chạy bằng năng lượng mặt trời Citizen Eco-Driven với giá 500 USD.
    Tuy với nhiều người, 500 USD không phải là con số nhỏ, song với Lý Gia Thành – người giàu nhất Hong Kong – lựa chọn đồng hồ giá 500 USD là một ngạc nhiên thú vị.
    Theo Bloomberg, ông Lý cũng chỉ vừa mới “nâng đời” lên chiếc Citizen Eco-Drive giá 500 USD này. Trước kia, ông vẫn chỉ đeo chiếc Seiko suốt hàng thập kỷ và tránh xa các loại đồng hồ đắt giá như Rolex, Panerais và Patek Philippe.
    Trong một cuộc trả lời phỏng vấn với Bloomberg, tỷ phú 88 tuổi này đã giải thích vì sao ông “chuyển” sang dùng chiếc Citizen 3 năm trước “Dù chỉ có 5 phút, bạn vẫn có thể sạc nó, bạn không cần phải thay pin và bạn có thể đeo nó khi đi bơi”.
    Khi được hỏi, liệu bạn bè có trêu chọc ông về chiếc đồng hồ giá rẻ không, tỷ phú Hong Kong trả lời “Không, vì họ biết tính tôi”.
    Ông Lý cũng không bao giờ ngần ngại nói về tính tiết kiệm của mình. Trong cuộc phỏng vấn với tạp chí Fortune, ông đã mở đầu bằng chủ đề về đồng hồ “Đồng hồ của anh thật sang trọng, cái của tôi phải rẻ hơn của anh đến 50 USD. Đây là chiếc đồng hồ của công việc chứ không phải tôi không thể mua chiếc đắt tiền hơn”.
    Ông Lý còn cho biết, ông rất thích chiếc đồng hồ này vì không phải luôn để mắt tới nó. “Nếu đó là chiếc đồng hồ giá hàng trăm nghìn USD thì tôi phải rất cẩn thận. Song nó đáng giá có vài trăm đô, tôi có thể chơi golf, đi bơi, tập thể dục mà không phải trông chừng”.
    Một điều chú ý hơn nữa là tỷ phú này đặt đồng hồ chạy nhanh hơn bình thường 30 phút. “Tại sao ư? Vì nếu tôi có lỡ quên một cuộc hẹn ở bất cứ đâu tại Hong Kong, thì tôi vẫn có thể tới đó trong vòng nửa tiếng”, người giàu nhất châu Á cho biết thêm.

    3. Chuyện đọc sách và chân lý cuộc sống

    Tỷ phú giàu nhất Châu Á cho biết, ông có một cách rất hiệu quả để tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn: “Nếu tôi có một kỳ nghỉ hiếm hoi nào đó, tôi sẽ đọc sách suốt”.
    Sau bàn làm việc của Li luôn treo một bức tranh thư pháp, trên đó viết về chân lý sống của ông: “Đặt mục tiêu cao, làm bạn với nhiều loại người, tận hưởng những niềm vui đơn giản, đứng trên cao, ngồi dưới thấp, bước đi vững chãi”.
    Trong sự nghiệp kinh doanh thành công lẫy lừng của mình, Lý Gia Thành cũng đã đúc kết được triết lý kinh doanh, trở thành cẩm nang cho nhiều doanh nhân hiện nay. Đó là:
    Lấy tư tưởng của người theo đạo Nho để quản lý doanh nghiệp.
    Lấy lòng từ thiện của người theo đạo Phật để đối xử với nhân tài.
    Lấy trạng thái tâm lý ổn định để phát triển sự nghiệp.
    Lấy tâm hồn gần gũi đối xử với đối thủ.

    CÂU CHUYỆN DÒNG SÔNG VÀ HỒ NƯỚC

    Cuộc sống vạn vật luôn thay đổi, nếu chúng ta chỉ thích ở môi trường bình lặng, sẽ đến lúc chúng ta gặp khó khăn, chúng ta sẽ không có khả năng để vượt qua được.



    AI ĐÃ VÔ ƠN

    Năm 1969, khi Chủ tịch Hồ Chí Minh mất, Cuba và nhiều nước trên thế giới (có những nước không thuộc chế độ Cộng Sản) đã tổ chức Quốc tang 7 ngày.

    Năm 1973, khi chiến tranh Việt Nam đang trọng giai đoạn cực kỳ căng thẳng. Fidel Castro trực tiếp đến Việt Nam, tham gia vào phòng tuyến Quảng Trị. Trong chuyến thăm này, Cuba tặng Việt Nam nhiều công trình kinh tế - xã hội trị giá khoảng 80 triệu đô la gồm:

    - Khách sạn Thắng Lợi ở Hà Nội, trên đường Yên Phụ, Hồ Tây. Hiện nay vẫn còn sử dụng tốt
    - Nông trường bò sữa Mộc Châu với 1.200 con bò thụ thai ở Cuba và đẻ ở Việt Nam (trẻ em Cuba được uống sữa miễn phí hằng ngày, còn trẻ em Việt Nam không có sữa mà uống vì các công trình y tế, trang trại bị Mỹ ném bom phá hủy)



    - Nông trường gà ở Lương Mỹ (Hòa Bình) sau thành nơi cung cấp gà giống cho cả miền Bắc (sữa không có mà uống, thịt không có mà ăn) ==>(?!!!)
    - Bệnh viện Cuba 500 giường ở Đồng Hới (Quảng Bình). Ai là dân Quảng Bình chắc chắn phải biết nhờ cái bệnh viện này hàng trăm nghìn người đã được chăm sóc y tế, đã được cứu sống.

    - Chính phủ Cuba ngoài viện trợ lương thực, y tế còn quyết định chi hơn 6 triệu USD để mua các trang thiết bị hiện đại từ Nhật Bản và cử một số sĩ quan, chuyên viên sang Việt Nam để tu sửa, xây dựng cầu đường.

    Năm 1977, Cuba vận động tất cả các nước Mỹ Latinh bỏ phiếu ủng hộ Việt Nam gia nhập Liên Hiệp Quốc.

    Năm 1979, khi Trung Quốc tấn công biên giới phía Bắc Việt Nam. Fidel Castro lại một lần nữa nhấn mạnh "Vì Việt Nam, Cuba sẵn sàng hiến dâng cả máu của mình". Ông ra lệnh cho quân đội sẵn sàng đến trợ giúp Việt Nam. Tuy nhiên ngay sau đó, Liên Xô đưa quân đội cùng rất nhiều tên lửa đến sát biên giới Trung Quốc và tuyên bố sẽ san phẳng Bắc Kinh nếu như Trung Quốc không rút quân về nước. Trung Quốc vội vàng thu quân.

    Những năm 80, Mỹ cấm vận, trừng phạt kinh tế, dùng nhiều thủ đoạn để cắt đứt mọi quan hệ ngoại giao của Việt Nam với thế giới, Cuba vẫn luôn luôn viện trợ Việt Nam về mọi mặt.

    Năm 1973 Cuba giúp ta bắc cầu treo Bến Tắt qua thượng nguồn sông Bến Hải vào nghĩa trang Liệt sĩ Trường Sơn trên đường Hồ Chí Minh nhánh đông và rải nhựa đoạn này trước khi giải phóng miền Nam. Năm 2005 lũ lớn cuốn trôi cầu ta phải phục chế lại để giữ kỷ niệm của nước bạn... Đến nay nhiều bạn trẻ không biết nghĩa tình chung thủy VN- CB son sắt đến mức nào

    Năm 1986 xảy ra thảm họa nguyên tử Chernobyl ở Ukraine. Hàng ngàn trẻ em Ukraine đã được sang Cuba điều trị miễn phí. Tuy không được phía Cuba tiết lộ, các quan chức chính phủ Ukraine ước tính chi phí điều trị cho đến nay không dưới 300 triệu USD.

    Mặc dù hiện nay Ukraine bài trừ cộng sản nhưng Tổng Thống Ukraine Petro Poroshenko, sau khi biết tin ông Fidel Castro mất, đã gửi lời tri ân đến ông và nhân dân Cuba về điều này.

    Những năm 1980, 1990 Việt Nam ở trong tình trạng khan hiếm vaccine. Giá vaccine thời ấy cực kỳ đắt đỏ. Trẻ sơ sinh có tỷ lệ tử vong tăng cao. Cuba đã viện trợ rất nhiều vaccine cho Việt Nam, đồng thời đào tạo nhiều y bác sỹ cho Việt Nam.
    Thế hệ 8x và 9x của Việt Nam cao lớn và khỏe mạnh như hiện nay đều nhận những mũi vaccine từ Cuba, vì sao họ vội quay lưng hùa theo mạng xã hội ném đá...

    Và còn nhiều, nhiều, nhiều nữa...Fidel Castro và người dân Cuba đã vì Việt Nam như thế...Vậy, tại sao nhiều người đã vô ơn không nhớ điều đó?! Chúng ta có thể thích người này ghét người kia, hay có tư tưởng chính trị khác nhau hoặc có người muốn mượn chuyện Cuba để nói chuyện nước ta nước Lào; nhưng cho dù vì mục đích gì mà tỏ thái độ báng bổ và vô ơn với người đã từng giúp đỡ mình thì đó không phải là truyền thống đạo đức của người Việt Nam, ngày 04/12 nước ta tổ chức Quốc tang dành cho Fidel Castro bạn sẽ làm gì để tưởng nhớ ông ấy???!!!

    Trái tim ông ngừng đập ở tuổi 90 khi đất nước ông chuyển sang một giai đoạn mới. Với một số người nông cạn họ tưởng rằng ông đã là dĩ vãng. Không ! Ông mãi là huyền thoại. Ông là người đàn ông kỳ vĩ mà giản dị. Con người hào sảng của Mỹ La tinh. Ông là lãnh tụ duy nhất đến mặt trận Quảng trị ngay sau vừa im tiếng súng năm 1972. Câu nói:"thức cho Việt Nam" là câu nói của một con người vĩ đại sẵn sàng chia sẻ tận cùng với bạn bè về nỗi đau, sự mất mát do chiến tranh để đấu tranh và mong cầu cho một nền hòa bình vĩnh viễn.

    Ai không biết không nên nói và không nên xúc phạm một người đã yêu quý và tôn trọng dân tộc chúng ta. Ông là người gần gũi và kết bạn với mọi người. Những tình bạn ấy bền vững kết nối khắp địa cầu.

    Danh thủ Diego Maradona, một trong những người bạn của Phidel đã nói về ông:
    "Không có một "chế độ độc tài" nào chỉ với 20 người đàn ông dám thách thức một đế quốc Mỹ.

    - Không một nơi nào khác xóa hẳn mù chữ trong vòng 1 năm.
    - Không một nơi nào khác giảm tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh từ 42% xuống 4%.
    - Không một nơi nào khác trên thế giới có 130 ngàn bác sĩ để đảm bảo sao cho cứ 130 người dân có 1 bác sĩ.- 
    - Không một nơi nào khác tìm ra những phương thuốc thần kì nhất thế giới, mỗi năm đào tạo cho hơn 1500 bác sĩ ngoại quốc, với 25000 bác sĩ tốt nghiệp của 84 quốc gia khác nhau.
    - Không một ai khác gửi 30 ngàn bác sĩ tới hơn 68 quốc gia để thực hiện hơn 600 ngàn nhiệm vụ cứu trợ.
    - Không một nơi nào khác ở châu Mỹ La Tinh là nước duy nhất không có trẻ suy dinh dưỡng.
    - Không một nơi nào khác ở châu Mỹ La Tinh là nước duy nhất không có tệ ma túy.
    - Không một nơi nào khác 100% trẻ em được đi học.
    - Không một nơi nào khác trên thế giới là nước duy nhất mà người ta không thể thấy cảnh trẻ em phải ngủ ngoài đường.
    - Không một nơi nào khác trên thế giới là nước duy nhất có hệ sinh thái bền vững.
    - Không một nơi nào khác tuổi thọ trung bình của người dân là 79 tuổi.
    - Không một nơi nào khác là quốc gia duy nhất có thể ngăn HIV lây truyền từ mẹ sang con.
    - Không một nơi nào khác ở châu Mỹ La Tinh giành được số lượng huy vàng nhiều nhất các kì thế vận hội Olympic.
    - Không một ai khác thoát khỏi 600 cuộc ám sát của nỗ lực 11 đời tổng thống Mỹ.
    - Không một nơi nào khác trải qua 50 cuộc cấm vận kinh tế và chiến tranh.
    - Không phải ai cũng có thể sống đến 90 tuổi, nhất là một trong những danh nhân lịch sử.

    Ông là tình yêu của hàng triệu người. Bị hiểu lầm bởi nhiều người khác. Điều bạn có thể dễ dàng làm lúc này và bất cứ ai cũng có có thể làm...hãy vị tha.
    Hãy yên nghỉ, Fidel.
    (Trích bức thư của Ông D.Maradona gửi chia buồn tới chính phủ và nhân dân Cu Ba.)

    Nghiêng mình trước ông con người vĩ đại.

    TẠI SAO BẠN NGHÈO?

    “Những người nghèo thường thích “nói” nhiều. Họ luôn luôn có những kế hoạch thần sầu để trở thành một đại gia “top ten” của quốc gia hay thế giới. Kế hoạch luôn thay đổi vì chưa làm gì thì đã có một ý tưởng mới hay hơn, tốt hơn. Hoặc có làm thì thường bỏ cuộc sau 5 phút vào trận đấu vì thực tế thị trường không tươi đẹp như trên giấy tờ hay các khẩu hiệu.”



    Một bạn để ý là tôi có nhiều sách về những câu châm ngôn phát đi từ các danh nhân và triết gia trong tủ sách. Được hỏi câu nào mang nhiều ý nghĩa nhất, tôi buột miệng theo tiềm thức, “Nghèo là một cái tội.” Trước khi ném đá và giương cao ngọn cờ “đấu tranh giai cấp”, xin các bạn cho ông già này giải thích.

    Tôi đã nhiều lần rỗng túi, chạy quanh đường phố để suy nghĩ mà không biết ngày mai tiền sẽ từ đâu đến để trả cho cả trăm cái bills (hóa đơn). Tôi cũng đã từng có rất nhiều tiền mà suốt ngày phải họp với các chuyên gia thuế vụ để tìm cách làm “giảm hay hoãn” thuế. Nhìn lại, dù có tiền hay không, hạnh phúc hay đau khổ của tôi trong những hoàn cảnh này đều không liên quan đến tiền. Tuy nhiên, dù khóc hay cười, tôi nghiệm ra một điều là “có tiền” thì vẫn thú vị hơn. Mặt khác, tôi cũng có thể chắc chắn một điều: dù “không tiền”, tôi vẫn chưa bao giờ “nghèo”.

    “Nghèo” không đơn thuần chỉ là “không tiền”. Dưới góc nhìn chủ quan của tôi, một con người toàn diện phải hội đủ 6 thành tố: sức khỏe, trí tuệ, tinh thần, tâm linh, xã hội và tài chánh.Một người có nhiều tiền nhưng nghèo sức khỏe vẫn hoang phí tháng ngày. Nghèo kiến thức thì dù là một đại gia vẫn được xếp vào hạng ngu. Cha mẹ cho rất nhiều tiền nhưng tinh thần và tâm linh kém cỏi, yếu đuối thì trước sau gì cũng đi vào khổ lụy. Thêm nữa, dù có một gia đình bền chặt và một kết nối xã hội tốt, bạn vẫn không làm gì được cho ai nếu không có tài chánh.

    “Nghèo” là người không có gì để “cho”. Dĩ nhiên, ta không thể cho những gì ta không có.

    Ngoài những người bất hạnh với tật nguyền bẩm sinh, sứ mệnh của con người theo nhiều tôn giáo, triết thuyết… là để đóng góp một “cái gì đó” cho tha nhân. “Nghèo” hay không có gì để đóng góp có phải là một tội lỗi?

    Tôi nhận xét một điều là ở Việt Nam, người dân không thiếu cơ sở hay dữ kiện để truy cập và phát triển về những yếu tố quan trọng như trí tuệ, tinh thần, tâm linh, xã hội, gia đình hay sức khỏe. Trong khi đó, vì chuyện chính trị là một vùng nhậy cảm cho nhà cầm quyền, nên kiến thức về kinh tế tài chánh lại thiếu hụt, kém chính xác và luôn bị những định hướng chính trị bẻ cong.

    Do đó, trong bài viết này, tôi sẽ giới hạn suy nghĩ của mình về yếu tố tài chánh. Tôi cố gắng phân tích ra những lý do cốt lõi đã gây nên cái nghèo “tiền” cho gần 90% dân số. Dĩ nhiên, tiền không phải là hiện thân của tất cả giá trị con người, nhưng từ ngàn xưa, văn hóa Đông Phương đã hiểu rằng, “dân có giàu, nước mới mạnh”. Giàu phải là một nghĩa vụ quốc gia, mà tôi cho rằng cũng quan trọng không kém nghĩa vụ quân sự hay văn hóa.

    1. Tư duy nghèo

    Từ nhỏ và ngay cả khi bắt đầu biết đọc sách, suy nghĩ, tâm trí của tôi chịu ảnh hưởng nhiều từ một văn hóa và môi trường “ghét người giàu, và đồng hóa cái nghèo với trong sạch”. Dù chế độ VNCH cũ được coi như là một tiền đồn của chủ nghĩa tư bản, chánh phủ vẫn giáo dục người dân về các “tội lỗi” của người giàu.

    Từ chánh phủ với chính sách “người cầy có ruộng” hay “xây nhà bình dân” đến trong lớp học, ngoài đời, văn hóa “thanh bần và trọc phú” là những biểu hiện thường trực. Những câu chuyện khổ nạn của Oliver Twist, Les Miserables, Grapes of Wrath… rất phổ biến, tạo một tư duy “nửa xã hội nửa tiểu tư sản”. Nếu sinh ra thời đó, Bill Gates, Warren Buffett… có lẽ là những tên tuổi xấu thay vì được ngưỡng mộ như gần đây.

    Descartes nói, “Je pense, donc je suis” (tôi trở thành người tôi nghĩ). Mỹ có thành ngữ, ”Tư duy tạo nên hành động, hành động tạo thói quen, thói quen tạo cá tính và cá tính tạo định mệnh.” Một tư duy “nghèo” chắc chắn phải đem đến một định mệnh “nghèo”.

    2. Kiến thức nghèo:

    Trong những người giàu có mà tôi hân hạnh được quen biết, họ đều chia sẻ một cá tính chung “rất chịu khó học hỏi tìm tòi và sẵn sàng chấp nhận những mới lạ thay đổi”. Ngoài các quan chức và đại gia làm giàu nhờ quan hệ dựa trên quyền lực, ngay cả những người giàu từ các chế độ XHCN đều thể hiện tinh thần và phong thái cởi mở nói trên.

    Người Do Thái suy nghĩ rất nhiều về tiền bạc, nhưng họ cũng chịu khó bỏ ra một số lượng thời gian khá lớn để học hỏi các phương cách làm giàu, từ gia đình bạn bè hay sách vở kinh giảng. Trong trường đại học của tôi, có nhiều social clubs (câu lạc bộ) cho các sinh viên có chung sở thích từ thể thao, từ thiện, chính trị… đến toán học, kịch nghệ hay tranh luận (debate). Nhiều bạn Do Thái chỉ gia nhập how-to-get-rich clubs (làm giàu).

    Người Trung Quốc cũng đam mê giàu có từ bản chất. Họ rất bén nhậy với cơ hội, cần cù, nâng đỡ nhau trong các bang hội…để cùng làm giàu. Họ thực tế, không hoang tưởng và mặc cho sự giáo huấn của đảng cộng sản 70 năm qua, bản sắc làm giàu vẫn tiềm tàng mạnh trong mỗi gia đình và cá nhân.

    Làm giàu là một hành trình lâu bền và khổ cực. Kiến thức là phương tiện quan trọng để thâu ngắn chặng đường. Nghèo kiến thức thì nghèo kết quả.

    3. Môi trường nghèo:

    Một đặc điểm của tôn giáo Do Thái là việc đề cao sự giàu có vật chất. Trong khi Ki Tô Giáo và Phật Giáo khuyến thị tín đồ phải “ép xác” hay “tránh tham” để tự giải thoát tinh thần và tâm linh khỏi vòng khổ nạn, lãnh tụ các tôn giáo này thường nâng cấp góc cạnh “nghèo” qua các bài giảng. Kết quả là một đa số quần chúng coi giàu là một tội lỗi, người giàu là một địch thủ. Sự thù hận, đố kỵ này được các chính trị gia Mác Lê lợi dụng triệt để để thâu tóm quyền lực, tạo nên một môi trường “của người nghèo, do người nghèo và vì người nghèo”. Dĩ nhiên, đó chỉ là thủ đoạn, họ và các phe nhóm hay con cháu… thì không bao giờ nghèo.

    Ngay cả trong những nước tư bản tự do làm giàu, một đứa trẻ sinh ra trong một môi trường nghèo như tại các khu ổ chuột thành phố, hay các vùng quê xa xôi hẻo lánh, thường bị ảnh hưởng nặng nề bởi con người và hoàn cảnh bao quanh. Trừ một thiểu số có ý chí và tư duy mạnh mẽ, đa số âm thầm chịu đựng rồi đổ thừa cho số mệnh. Câu “cái số mình nó thế” nghe rất quen thuộc ở những môi trường nghèo.

    Con người có đặc tính “bầy đàn”. Khi đám đông nghèo thì ta cũng “hạnh phúc” với cái nghèo, biện luận là phải “chia sẻ” với láng giềng. Nhiều người lại còn tự hào về cái hạnh phúc trong nghèo đói của mình.

    4. Nghèo hành động:

    Tôi quan sát (hoàn toàn chủ quan, không kiểm chứng được) là những người nghèo thường thích “nói” nhiều. Họ luôn luôn có những kế hoạch thần sầu để trở thành một đại gia “top ten” của quốc gia hay thế giới. Kế hoạch luôn thay đổi vì chưa làm gì thì đã có một ý tưởng mới hay hơn, tốt hơn. Hoặc có làm thì thường bỏ cuộc sau 5 phút vào trận đấu vì thực tế thị trường không tươi đẹp như trên giấy tờ hay các khẩu hiệu.

    Nói chung, họ thích nhàn (không muốn nhận là lười biếng) và coi đây là một triết lý sống khôn ngoan. Nếu nhờ chút mánh mun mà kiếm được tiền hay quyền, họ sẽ coi họ là đỉnh cao của xã hội. Nói phét, nổ bậy… trong các bàn tiệc nhậu nhẹt be bét là một thói quen rất dễ nhận ra.

    Nhiều người nghèo khác thì lười nhưng thích ra dáng trầm uất, bất cần đời… hay khơi động lòng thương hại của người khác. “Xin-cho”, “ăn mày quá khứ”… là những hành xử phổ thông của các nhóm nghèo này.

    5. Chọn bạn nghèo:

    Một châm ngôn thông dụng của Âu Mỹ là “bạn cho tôi biết thu nhập của 5 người thân thiết nhất trong đời bạn, và tôi sẽ tính ra con số thu nhập trung bình của bạn”. Á Đông thì rõ ràng hơn, “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.

    Tôi nhớ những ngày còn trẻ, tôi hay la cà cùng bạn bè ở quán cà phê, quán rượu, garage nhà hàng xóm. Chúng tôi miên man mơ mộng và nói về những tương lai khi chúng tôi giúp nhau giàu có để trả hận đời. Một ngày, tôi chợt nhận ra là tất cả bạn này đều nghèo rớt mồng tơi như tôi. Tụ họp ngày ngày với nhau, tôi chắc chắn tương lai duy nhất của chúng tôi là sẽ trở thành những ông già nghèo rớt mồng tơi. Sau khi nhận ra chân lý, tôi dứt khoát rời bỏ đám đông “tình nghĩa” này đề đi tìm cho mình một tương lai khác.

    Qua những trải nghiệm và suy nghĩ của mình, tôi đúc kết 5 nguyên nhân cốt lõi trên mà tôi cho rằng đang cột chặt bạn với cái nghèo. Tôi có thể sai, tôi còn nhiều thiếu sót, tôi có nhiều định kiến chủ quan… Có lẽ vậy. Nhưng đây là kết luận của một người đã từng rất nghèo, rất ngu và biết thay đổi kịp thời.

    Quốc gia nghèo

    Một điều nữa. Khi chia sẻ với nhau, nhiều bạn có gởi tôi những cuốn sách, những bài khảo luận về đề tài “lý do khiến một quốc gia nghèo”. Có những lý thuyết rất cao siêu từ tháp ngà hàn lâm (vì chúng làm tôi ngủ thật ngon sau vài trang), có những khôn ngoan rất dễ hiểu (như các bài viết hay phát ngôn của Warren Buffett). Tuy nhiên, tôi cho rằng 5 lý do khiến một cá nhân nghèo như tôi đã trình bày, cũng rất giống 5 lý do cốt lõi khiến một quốc gia nghèo.

    Nói về lý do chọn bạn chẳng hạn. Nhìn qua lịch sử, bạn của anh nhà giàu Hoa Kỳ thường giàu theo như Tây Âu, Nhật, Úc, Singapore… Còn bạn của các anh Liên Xô, Trung Quốc, Cuba…vẫn nghèo rớt mồng tơi (ngôn ngữ Việt phong phú nhỉ).

    Văn hóa Á Đông thường chê trách về chuyện “giàu đổi bạn, sang đổi vợ”. Tôi không dám nói về chuyện vợ chồng vì sẽ bị ném đá, ngay tại nhà. Nhưng nếu có những ông bạn suốt ngày cứ ca tụng chuyện nghèo, tôi sẽ không ngần ngại tránh xa. Họ độc hại hơn các hóa chất trong thực phẩm của Trung Quốc. Lỡ ăn nhầm, vẫn có thể vào bệnh viện bơm ruột. Nhưng nếu tư duy nghèo đã ăn vào trí não và xương tủy, thì cả cuộc đời trở thành lãng phí.

    Tôi nhớ một câu message (tin nhắn) thú vị, nhiều người thâu vào hộp thư thoại (voice mail box) của họ, ”Xin để lại tên và điện thoại của bạn. Tôi đang tìm cách thay đổi đời mình. Nếu tôi không gọi lại bạn, thì bạn nên hiểu bạn là một trong những thay đổi đó”.

    Không biết bao giờ các lãnh đạo mới can đảm nói với “xứ lạ” điều này?

    -TS Alan Phan-

    7 NGUYÊN TẮC SỐNG CỦA ĐẠI BÀNG

    Đại bàng chính là loài chim thống trị bầu trời, cũng là loài chim được vinh dự chọn làm biểu tưởng của nước Mỹ, vậy tại sao loài chim này lại đặc biệt đến vậy, hãy cùng khám phá 7 nguyên tắc sống của đại bàng nhé.



    Nguyên tắc 1:
    Đại Bàng bay một mình ở một tầm rất cao, nó không bay với chim sẻ, hoặc chen lẫn vào với các loài chim khác nhỏ hơn như ngỗng, vịt trời.

    Nguyên tắc 2:
    Đại Bàng có tầm nhìn rất xa, có khả năng tập trung vào một cái gì đó lên đến khoảng cách 5 cây số. Khi phát hiện ra con mồi của nó, thậm chí là một động vật gặm nhấm từ xa, nó chú tâm và dành sự tập trung của mình vào con mồi và thiết lập ra cách tiếp cận để bắt được con mồi đó.Không có vấn đề gì có thể cản trở được nó, con Đại Bàng sẽ không thay đổi mục tiêu con mồi cho đến khi nó bắt được.

    Nguyên tắc 3:
    Đại Bàng không ăn những thứ đã chết. Nó chỉ ăn những con mồi tươi. Kền kền thường ăn động vật chết, nhưng Đại Bàng thì không. Hãy cẩn thận với những gì bạn mắt thấy và tai nghe, đặc biệt là những hoàn cảnh trong các bộ phim và trên truyền hình.

    Nguyên tắc 4:
    Đại Bàng rất thích các cơn bão. Là loài chim duy nhất yêu thích các cơn bão. Khi những đám mây xám xịt kéo đến thì đó là lúc những chú chim Đại Bàng rất vui mừng. Đại Bàng sử dụng sức gió của cơn bão để nâng nó bay cao hơn. Một khi nó thấy gió của cơn bão, Đại Bàng sử dụng sức mạnh của cơn bão hoành hành để nâng nó lên trên những đám mây. Điều này cho phép các con Đại Bàng một cơ hội để lướt cao hơn từ đôi cánh của nó. Trong khi đó, tất cả các loài chim khác thường ẩn trong lá, cành, hốc cây.

    Nguyên tắc 5:
    Đại Bàng luôn có bài kiểm tra trước khi nó đặt niềm tin vào con khác!Ví dụ: Như khi một con Đại Bàng Cái gặp một con đực và cả 2 muốn giao phối, con Cái bay xuống mặt đất trong khi con đực đang theo đuổi nó. Và nó cắp một cành cây khô và bay trở lại vào không trung cùng với con đực đang theo đuổi nó. Khi nó đã đạt đến một tầm cao mà nó mong muốn thì nó sẽ thả nhành cây, lúc đó nhành cây rơi tự do. Khi đó con đực đuổi theo cành cây này. Con Đực thả mình nhanh hơn so với cành cây đang rơi tự do mà nó đang đuổi. Con đực sẽ bắt lại cành cây trước khi để nó rơi xuống đất. Nó sẽ mang nhành cây đó đưa lại cho con Đại Bàng cái. Tiếp tục con Đại Bàng Cái tiếp tục cắp cành cây này và bay lên với một tầm cao hơn và lại thả cành cây đó lại để cho con đực đuổi theo. Điều này diễn ra đến hàng giờ đồng hồ, với chiều cao ngày càng tăng cho đến khi con Đại Bàng cái được đảm bảo rằng con Đại Bàng đực cam kết đã làm chủ được nghệ thuật nhặt lại cành cây này. Chỉ sau đó, con cái mới cho phép con đực giao phối với nó.

    Nguyên tắc 6:
    Khi đã sẵn sàng đẻ trứng, con Đại Bàng đực và con Cái xác định một vị trí rất cao trên vách đá nơi không có động vật săn mồi có thể tấn công được. Con đực sẽ bay xuống mặt đất và chọn những cành cây khô chắc chắn và đặt chúng trên các kẽ hở của vách đá, sau đó bay trở lại mặt đất một lần nữa để thu nhặt các cành cây nhỏ hơn và xếp vào tổ cần làm.Nó bay trở lại mặt đất và chọn các cành cây khô có gai và đặt dưới các lá cây. Rồi nó thu nhặt các đám cỏ mềm để trải trên các cành cây có gai. Khi lớp tổ đầu tiên xây dựng được hoàn thành, Đại Bàng đực bay trở lại mặt đất và chọn cây có gai nhiều hơn, đưa nó vào tổ, nó lại bay xuống mắt đất lấy cỏ để phủ lên các cành cây có gai, sau đó rũ lông của mình lên để hoàn thành tổ.

    Các gai ở bên ngoài của tổ bảo vệ nó khỏi những kẻ xâm nhập vào tổ. Cả hai con Đại Bàng đực và cái tham gia trong việc bảo vệ Đại Bàng con. Con cái có nhiệm vụ đẻ trứng và bảo vệ chúng, Con đực xây dựng tổ và đi kiếm mồi. Trong thời gian dạy cho những con Đại Bàng con tập bay, Đại Bàng mẹ ném những con Đại Bàng con ra khỏi tổ. Bởi vì các con non đang sợ hãi, nó sẽ lại nhảy vào tổ.

    Tiếp theo, Đại Bàng mẹ ném chúng ra lại và sau đó nó tiếp tục trút bỏ hết các lớp mềm lót trong tổ, để lại các gai trần. Khi các Đại Bàng con sợ hãi và một lần nữa nhảy lại vào tổ thì chúng bị vết chích bởi các gai. Nó thét lên và bị chảy máu. Nó phải nhảy ra khỏi tổ và trong lúc này nó tự hỏi tại sao mẹ và người cha yêu thương nó rất nhiều bây giờ lại tra tấn nó.Tiếp theo, mẹ con Đại Bàng đẩy chúng ra khỏi vách đá vào không trung. Khi tiếng thét trong sợ hãi, Đại Bàng cha bay ra ngoài và bắt chúng trở lại trước khi nó bị rơi và đưa chúng trở lại vào vách đá. Điều này sẽ diễn ra liên tục cho đến khi các con Đại Bàng con có thể bắt đầu vỗ cánh và bay được. Nó cần phải tiếp thu những kiến thức này thì mới có thể bay được.

    NHỮNG NGƯỜI YÊU THƯƠNG CHÚNG TA KHÔNG ĐỂ CHO CHÚNG TA SUY YẾU, LƯỜI LÀM VIỆC VÀ HÃY ĐẨY CHÚNG TA VÀO CON ĐƯỜNG KHÓ KHĂN ĐỂ CHÚNG TA CÓ THỂ PHÁT TRIỂN VÀ THỊNH VƯỢNG. NGAY CẢ TRONG HÀNH ĐỘNG CỦA HỌ DƯỜNG NHƯ LÀM KHÓ HAY GÂY KHÓ KHĂN CHO CHÚNG TA NHƯNG THỰC RA ĐÓ LÀ NHỮNG Ý ĐỊNH TỐT CỦA HỌ DÀNH CHO CHÚNG TA.

    Nguyên tắc 7:
    Đại Bàng chuẩn bị cho tuổi già … Khi Đại Bàng trở nên già nua, lông của chúng trở nên yếu và không thể giúp nó còn nhanh nhẹn như trước. Khi nó cảm thấy yếu và sắp chết, nó tìm đến một một nơi xa trong đá. Ở đó, nó nhổ hết tất cả lông trên cơ thể của mình cho đến khi nó rụng hoàn toàn sạch lông. Nó ở lại trong nơi ẩn náu cho đến khi cơ thể đã phát triển mới lông, sau đó nó mới có thể ra khỏi hang và trở lại cuộc sống.

    HÃY TRÁNH XA NHỮNG CON CHIM SẺ VÀ QUẠ HOẶC NHỮNG NGƯỜI KHÁC LUÔN CẢN TRỞ VÀ NÍU KÉO CÔNG VIỆC CỦA BẠN. ĐẠI BÀNG BAY CHỈ VỚI NHỮNG CON ĐẠI BÀNG KHÁC.

    CÓ MỘT TẦM NHÌN VÀ TẬP TRUNG CAO ĐỘ LÀM VIỆC THÌ SẼ KHÔNG CÓ VẤN ĐỀ GÌ TRỞ NGẠI VÀ BẠN SẼ THÀNH CÔNG.

    CHÚNG TA LUÔN PHẢI NHỚ RẰNG NHỮNG CÁI GÌ ĐANG TỒN TẠI TRONG CHÚNG TA SẼ BỊ CŨ ĐI VÀ SẼ LỖI THỜI, VÌ VẬY. LUÔN LUÔN LÀM MỚI BẢN THÂN MÌNH BẰNG CÁCH HỌC HỎI VÀ THAY ĐỔI LIÊN TỤC.

    CHÚNG TA CÓ THỂ SỬ DỤNG NHỮNG CƠN BÃO CỦA CUỘC SỐNG ĐỂ NÂNG CHÚNG TA LÊN TẦM CAO MỚI. THƯỞNG THỨC NHỮNG THÀNH QỦA ĐẠT ĐƯỢC TỪ NHỮNG THÁCH THỨC VÀ BIẾN NHỮNG CƠN BÃO CUỘC SỐNG THÀNH LỢI NHUẬN CHO CHÚNG TA.

    CHO DÙ TRONG CUỘC SỐNG RIÊNG TƯ HAY TRONG KINH DOANH, MỘT TRONG NHỮNG THỬ NGHIỆM CAM KẾT CỦA MỌI NGƯỜI DÀNH CHO MỐI QUAN HỆ ĐỐI TÁC TRƯỚC KHI CHÚNG TA HỢP TÁC CÙNG THÀNH CÔNG.

    VIỆC CHUẨN BỊ DẠY CHÚNG TA NHỮNG THỨ CẦN THAY ĐỔI, VIỆC DẠY DỖ CỦA GIA ĐÌNH CHÚNG TA CÙNG VỚI SỰ TÍCH CỰC HỌC TẬP CỦA BẢN THÂN SẼ DẪN ĐẾN THÀNH CÔNG, VIỆC BỊ CHÍCH BẰNG CÁC GAI NHỌN CHO CHÚNG TA BIẾT RẰNG ĐÔI KHI QUÁ THOẢI MÁI, KHI CHÚNG TA CẦN KẾT QUẢ HOẶC KHÔNG. CHÚNG TA KHÔNG ĐƯỢC TRẢI NGHIỆM CUỘC SỐNG, KHÔNG PHÁT TRIỂN VÀ KHÔNG HỌC TẬP ĐƯỢC NHỮNG GÌ TỪ CUỘC SỐNG. GAI CỦA CUỘC SỐNG ĐẾN ĐỂ DẠY CHÚNG TA RẰNG CHÚNG TA CẦN PHẢI PHÁT TRIỂN, HÃY RA KHỎI TỔ VÀ SINH SỐNG. CHÚNG TA CÓ THỂ KHÔNG BIẾT NÓ, NHƯNG THIÊN ĐƯỜNG DƯỜNG NHƯ CẢM THẤY THOẢI MÁI VÀ AN TOÀN VẪN CÓ THỂ CÓ GAI.

    THỈNH THOẢNG CHÚNG TA CẦN PHẢI RŨ BỎ NHỮNG THÓI QUEN CŨ VÀ CÁC CÁM DỖ ĐEM LẠI GÁNH NẶNG CHO MÌNH, NHỮNG THỨ KHÔNG CẦN THIẾT TRONG CUỘC SỐNG CỦA CHÚNG TA.